Bao Chửng hừ một tiếng: - Vân hầu không cần mỉa mai, ngài biết Bao mỗ không hề có ý đó.
Vân Tranh cười phá lên, giọng đầy tức giận: - Ngài không có ý đó, nhưng dựa vào nó để tới đây chất vấn Địch soái và bản hầu, lên giọng dạy dỗ người ta, vậy vì sao bản hầu sao không thể dựa vào đó để lý luận? Chẳng lẽ cho rằng chỉ quan văn các ngài mới biết nói lý, còn võ nhân bọn ta chỉ biết dùng đao? Cái tên Cát Đông Thăng nhìn thấy được huyết quang trùng thiên từ đầu ta à, nếu thế chẳng phải ta thành ngọn nến lớn cháy rừng rực rồi sao, tốt quá, sau này đánh trận cần gì thám báo nữa, xem nơi nào có huyết quang trùng thiên thì ắt là tướng địch ở đó, xua đại quân tới là được.
- Bệ hạ, lần sau vi thần chinh chiến, xin cho Cát Đông Thăng đi theo, chỉ cần hắn xác định nơi nào có huyết quang trùng thiên là vi thần dẫn quân đến, nếu mà may mắn giết được Một Tàng Ngoa Bàng hay Giác Tư La thì toàn bộ công lao thuộc về Cát Đông Thăng, Bao đại nhân thấy sao?
Xung quanh có không ít âm thanh tiếng cười cố kìm nén, nhưng mặc cho Vân Tranh buông lời cay nghiệt, Bao Chửng vẫn mặt không đổi sắc: - Vân hầu sở dĩ lão phu phải nói là vì các vị khác với người Đông Kinh, sự tồn tại của các vị làm nguy hiểm của bách tính tăng mạnh, hành vi của các vị khác với quan chăn dân như ta, ta muốn bách tính an cư lạc nghiệp, vì duy trì yên tình này, sẽ có một số tổn hại, cũng là trong phạm vi họ có thể chịu được.
- Bạo lực không phải lựa chọn hàng đầu của quan chăn dân, nhưng là lựa chọn hàng đầu của tướng quân các vị, bách tính yếu đuối, không chịu nổi hành động thô bạo đâu.
- Lão phu không hề có chứng cứ nào, cho dù hai vị làm, bằng vào trí tuệ các vị, chắc chắn không để lại manh mối gì, lão phu chỉ khẩn cầu hai vị, dùng bạo lực ở biên quan, chứ đừng dùng ở kinh thành.
Vân Tranh buông một tiếng thở dài, chắp tay với Triệu Trinh: - Bệ hạ, nói cho cùng Bao đại nhân vẫn cho rằng phàm là có kẻ giết chóc ở kinh sư thì không phải Địch soái cũng là thần, vi thần tự xin ra ngoài, không ở nổi Đông Kinh nữa rồi, Tần Châu là nơi cũng thích hợp.
Địch Thanh cũng đứng lên nói: - Nếu Vân hầu đã tới Tần Châu, lão thần xin tới phủ Hà Gian, cả hai nơi này đều là đất chiến lược của Đại Tống, một khi có sơ xuất gì, địch sẽ thoải mái tung hoành, thần tuy tuổi cao, nhưng làm một lão tốt thủ thành vẫn có thể, khỏi ở lại đây quấy nhiễu yên bình của Đông Kinh.
Điều ra ngoài là phương thức tránh tị hiềm của quan viên Đại Tống, một khi bị đàn hặc, chưa nói đúng sai, bọn họ lập tức xin ra ngoài làm quan viên địa phương.
Đó là thủ đoạn ôn hòa bài trừ người khác chính kiến, quan viên một khi bị gán vào tội danh có thể đúng có thể sai, liền xin rời đi chứng minh thanh bạch, mà người ta đi rồi còn đuổi cùng giết tận thì mọi người đều không tha, nên chỉ cần đi một cái là đàn hặc dừng lại, lâu dần thành thói quen.
Bao Chửng vốn tới đây chỉ để hỏi chuyện, không muốn dùng lời lẽ gay gắt như vậy để đối chọi, nhưng không ngờ tới nơi lại thấy Vân Tranh và Địch Thanh đang đem tư tưởng võ nhân trút vào hoàng đế, làm Bao Chửng không thể chấp nhận.
Võ trị khai quốc, văn trị định quốc, đó là đạo lý vạn cổ không đổi, quan gia yếu ớt không thể thành đế vương văn võ toàn tài như Đường thái tông, nếu tiếp nhận quá nhiều tư tưởng binh gia, sẽ sinh ra cuồng vọng tự đại không nên có.
Nay Đại Tống nội ưu ngoại hoạn không ngớt, an định quốc gia càng quan trọng hơn mở rộng lãnh thổ, quốc thuế đã sụt giảm ba năm liên tục, trời cao cũng không phù hộ Đại Tống, năm nào cũng phát sinh thiên tai, càng ngày càng lớn, đám Bàng Tịch và Hàn Kỳ bấu chỗ này vá chỗ nọ mới miễn cưỡng duy trì hiện trạng.
Nếu như năm sau không có thiên tai nữa, Đại Tống sẽ dần trở lại bình thường. Tinh anh chính trị đều có nhận thức tỉnh táo, đạo chiến tranh lấy công thay thủ mà Địch Thanh cổ xúy, giờ có thêm Vân Tranh phụ trợ, hoàn toàn trái ngược với đạo trung dung mà bọn họ theo đuổi.
Quan văn cực độ o ép Địch Thanh còn có cả nguyên nhân này, sợ chiến thắng của ông ta kích động quan gia, bao năm qua bọn họ làm rất tốt, song sự xuất hiện của Vân Tranh, làm thế cục có nguy cơ phá vỡ, Bao Chửng không muốn tư duy quan gia chuyển từ văn trị sang võ trị, đó là đả kích nghiêm trọng với Đại Tống.
Triệu Trinh thấy Vân Tranh và Địch Thanh đồng loạt xin tới địa phương thì hơi lúng túng, hai người này đi, chẳng phải lần nữa bao hoài bão của mình lại thành dang dở sao: - Hai vị ai khanh chớ giận, nếu chuyện này là do hai khanh liên thủ trừ ác cho kinh thành thì cứ nói ra, trẫm không trách đâu.
Vân Tranh tròn mắt nhìn Triệu Trinh, trong đầu có hơn vạn thứ kỳ quái xuất hiện, loại chuyện này cũng có thể thừa nhận được sao, quyết đoán lắc đầu: - Bệ hạ, nếu chuyện này ở Thục, quan phủ cầu viện vi thần, thần xuất động gia tướng bắt gian tặc không chút dung từ, nhưng đây là đế đô, phủ Khai Phong cho dù không thể bắt gian tặc, cũng nên cầu viện bệ hạ, đó là quy củ. Trong quân chú trọng nhất là quy củ, cho nên loại chuyện này, Địch công sẽ không làm, thần cũng không làm, làm vậy chỉ có hại chẳng có lợi gì với thần cả.
- Trẫm cũng nghĩ thế, thôi, để Mật Điệp ti xử lý chuyện này đi. Triệu Trinh vốn ngả về phía suy đoán của Bao Chửng, nhưng Vân Tranh quyết liệt như vậy, làm hắn dao động, chuyện không quyết được thì sẽ trì hoãn, đó là bản lĩnh đặc sắc của Triệu Trinh, chuyển chủ đề: - Cũng sắp trưa rồi, quân thần chúng ta thảo luận tạm dừng ở đây, nghe nói thức ăn Vân gia rất đặc sắc, trẫm muốn nếm thử một phen.
Vân Tranh còn có thể nói gì khác: - Vâng, chuyết thê nghe tin bệ hạ tới, cũng làm vài món ăn vụng về, mong bệ hạ chớ chê cười.
- Lão thần xin lui, nếu không đã có Vân hầu lại thêm thần, sát khí quá nặng, e Bao đại nhân ăn không ngon. Địch Thanh nói xong chắp tay dẫn đám thuộc hạ rời lầu trúc:
Trong Vân gia người có tư cách hầu hạ quan gia chỉ có Lục Khinh Doanh mà thôi, nàng mặc triều phục, đội mũ cáo mệnh to đùng, còn bê khay thức ăn, đúng là làm khó nàng, nhưng Vân Tranh thấy thế càng tốt, cái bộ triều phục này ít nhất làm nhan sắc Lục Khinh Doanh giảm đi sáu phần, theo lời Trâu Đồng Minh kể đám nữ nhân trong cung toàn nha đầu nhóc con, xách dép cho lão bà của y cũng không xứng.
Phản ứng dữ dội của Địch Thanh và Vân Tranh làm Bao Chửng mặt đen càng thêm đen, nhưng đồ ăn tới vẫn chẳng từ chối, sau khi Tịch Nhục mang bánh bột và quẩy rán do chính nàng làm lên, còn cười với nàng một cái, trước kia tới Thục, ông ta thích nhất hai món này, không ngờ Tịch Nhục còn nhớ.
Triệu Trinh ăn uống rất phiền toái, món nào cũng phải lấy ngân châm cắm vào thử độc, Trâu Đồng Minh còn mỗi món ăn thủ một ít, ăn xong mới mời hoàng đế thử.
Thấy không khí bữa ăn không tốt, chẳng ai nói gì, Triệu Trinh đành cười tự trào phá vỡ im lặng: - Ái khanh chắc còn chưa biết, cả đời này trẫm toàn ăn đồ thừa của người khác thôi, nghĩ đã thấy vô vị.
Vân Tranh vừa rồi nhìn hắn không phải ngạc nhiên vì chuyện đó: - Bệ hạ, ngân trâm thử độc không chính xác đâu, độc vật thiên hạ có ngàn vạn thứ, ngân châm thử ra được vài thứ như tỳ sương thôi, nhưng đó là vì độ thuần không cao, nếu độ thuần cao hơn ngân châm không thử ra được. .
- Hừm, những thứ mưu mẹo nham hiểm, thủ đoạn giang hồ, sao có thể nói với bệ hạ. Bao Chửng vỗ bàn, ông ta rất đề phòng Vân Tranh, vì lời y có tính đầu độc rất cao, kẻ này vào kinh đúng là nguy hại, đáng lẽ cứ nên giữ hắn ở Thục, Địch Thanh trước kia về kinh là hiền như chim cun cút, giờ dám quát tháo trước mặt ông ta, đó là dấu hiệu rất không tốt:
Triệu Trinh nhíu mày: - Bao khanh gia, đâu lúc nào cũng cần nghiêm túc như thế, trẫm và Vân khanh chỉ tán gẫu thôi, Vân khanh cứ nói.
- Xin bệ hạ đợi chút. Vân Tranh bảo Tịch Nhục luộc cho mình một quả trứng gà, sau khi bóc vỏ bảo Trâu Đồng Minh thử độc, khi ngân châm rút ra đã biến thành màu đen, chứng tỏ là có độc, nhưng y thản nhiên cho vào mồm ăn: - Bệ hạ xem, đây là sai lầm của ngân châm, nếu chẳng may gặp món tương tự, thì chẳng phải đầu bếp có mười tám cái đầu cũng không đủ chặt sao? Lại còn liên lụy tới người nhà, chuyện liên quan tới mạng người, Bao công chẳng lẽ vẫn còn nghĩ đây là mưu mẹo nham hiểm? Thủ đoạn giang hồ không đáng nói? Mạng người với ngài không đáng giá thế sao?
Bao Chửng không đáp, vì chỉ cần trả lời sẽ dễ lún vào mê trận của y, đúng sẽ thành sai. Triệu Trinh tự bóc vỏ một quả trứng gà, lấy ngân châm cắm vào, rút ra thấy đen xì: - Vậy là sao?
- Chuyện này phải nói từ thuật luyện đan, gọi là ngũ hành tương khắc, hay vi thần gọi là phản ứng hóa học. Đạo sĩ luyện thuốc trường sinh, sự thực chứng minh chẳng hề có thứ thuốc nào trường sinh được, người uống đan dược lâu còn chết sớm.
- Những người đó chết cũng có chút đáng tiếc, vì bọn họ dùng sinh mệnh của mình thử ra vô vàn thứ tốt, đó chính là hóa học sơ khai.
Triệu Trinh nghe tựa hiểu tựa không, cố kéo vấn đề về lĩnh vực mình có thể lý giải: - Long Hổ sơn cho tới giờ vẫn luyện đan, còn hiến một ít vào cung, kết quả là bị Phạm Văn Chính bác bỏ, ném vào ao ngay tại chỗ, chỉ là trẫm vẫn thắc mắc, nếu không hiệu quả vì sao bọn họ lại hiến lên.
- Bệ hạ, vì họ cũng lầm, giống như nhầm ngân châm thử được độc vậy. Trong đan dược đạo gia luyện chế ra không thể thiếu lưu huỳnh, hùng hoàng, tiêu thạch, những thứ này ngấm vào người vào, khi chết người xác vẫn y như lúc sống, họ cho rằng những người đó đã vũ cực thăng thiên, thật ra là vì trúng độc mà chết...
Bao Chửng ở ngoài bàng quan, phát hiện quan gia rất thích nói chuyện với Vân Tranh, một chuyện chẳng có gì y cũng miêu tả rất sinh động, cảm thấy không thể để tiếp tục thế này, thế nên sau khi đợi quan gia ăn vài miếng bánh liền cực lực mời quan gia hồi cung, lý do rất đàng hoàng, hiện giờ ngoài cung không an toàn.
HẾT!