Trong Cư Dung quan ngoại trừ tiếng giáp sắt loảng xoảng, riếng rầm rập vó ngựa nện lên sàn đá thì không thấy bất kỳ một âm thanh nào của thành thị, cũng không thấy bóng dáng bất kỳ người Liêu nào.
Đại đội nhân mã người Liêu đang rút lui về Yến Kinh, hay có lẽ nói là Tích Tân phủ hợp lý hơn, dù sao cái tên có cổ quái này cũng không tồn tại lâu trên lịch sử nữa.
Vân Tranh đã xem qua bản đồ mới do Vương An Thạch chế định, trên đó Tích Tân phủ gọi là Yến Châu, vì thế Vân tranh được phong Yến vương, trong triều đã quyết, chỉ còn đợi ngày y nhận vương quan, ngày đó nhất định phải là ngày y lên đường, nếu không vương tước chắc có mà còn mang họa sát thân.
Yến Vân đã về tay, Vân Tranh có chút hụt hẫng, y mường tượng một trận đại quyết chiến với Liêu hoàng, còn khao khát một trận đối đầu với Một Tàng Ngoa Bàng, nhưng đều không được nữa rồi, y trì hoãn ở đất liền ngày nào, nghi ngờ lớn thêm chừng ấy, tiếc nuối, nhưng phải đi thôi.
- Vũ khí không dính máu đã hạ được thành, cảm giác ra sao? Văn Ngạn Bác cười hì hì xuất hiện bên cạnh Vân Tranh, tâm tình rất tốt:
- Ta còn tưởng ông sẽ mang đầu Da Luật Hoằng Cảnh tới.
- Ha ha ha, giết người không phải cách trút giận tốt nhất, Da Luật Hoằng Cảnh chỉ là con chó già thoi thóp, có giết cũng chẳng vui thú gì, giữ lại cái mạng của ông ta sau này sỉ nhục tiếp.
Vân Tranh chỉ phía Yến Châu: - Ông vẫn tiếp tục giao thiệp với bọn họ?
- Giữa quốc gia với nhau là thế, hôm nay ngươi cường đại, mai ta cường đại, ai mạnh hơn thì có tiếng nói. Năm xưa Đại Tống ba lộ tiến binh Tây Hạ, kết quả đại bại quay về, nếu người Liêu thừa cơ xé hòa ước Đàn Uyên, cùng Tây Hạ giáp kích, chúng ta có nguy cơ lật sào.
- Vì để người Liêu bỏ suy nghĩ tấn công Đại Tống, chúng ta bất chấp mọi giá kích động Liêu hoàng hỏi tội Tây Hạ, cái chết của Hưng Bình công chúa là cái cớ tốt, thế là Liêu hoàng ngự giá thân chinh Tây Hạ, bị Lý Nguyên Hạo đánh đại bại quay về, từ đó hình thành cục diện tam quốc chân vạc.
- Lần này bắc chinh, Đại Tống ta thắng lợi, tất nhiên giành được quyền chủ đạo, chỉ cần chúng ta tiếp tục cường đại, Liêu hoàng chỉ còn cách vẫy đuôi với chúng ta thôi, chuyện này không liên quan tới cốt khí, tình thế ép buộc, có cốt khí tới mấy cũng phải quỳ dưới chân Đại Tống.
Vân Tranh lắc đầu: - Phải cẩn thận, khi chúng ta cướp đi thứ che thân cuối cùng, không còn gì nữa, sinh mạng không đáng tiền, liều mình cũng dám kéo hoàng đế xuống ngựa.
- Ta thậm chí biết, một đám người không có bất kỳ cái gì, vẻn vẹn dựa vào mộng tưởng, kiến lập nên đế quốc khổng lồ, dưới sự liều mạng của họ, không biết bao danh tướng gục ngã, trở thành đá lót đường cho chúng leo lên cánh cửa thắng lợi.
Văn Ngạn Bác nghĩ mãi mà không ra Vân Tranh nói tới ai, nếu như trên lịch sử có chuyện này, ông tha không thể không biết, mà nhìn bộ dạng Vân Tranh không giống nói đùa.
Vân Tranh liếc Văn Ngạn Bác mặt đầy nghi hoặc: - Tin ta đi Văn công, chuyện này thực sự đã xảy ra, ta biết rất rõ.
Văn Ngạc Bác còn đang ù ù cạc cạc thì Vân Tranh đi mất rồi, gọi với theo: - Đừng đi vội, nói cho rõ đã, ngài bịa ra đấy à?
Vân Tranh cười ha hả, vẫy tay với ông ta đi xa, miệng ngâm nga: - Trước mắt không phải là đôi mắt ta quen
Một chút cảm giác xa lạ
Nhưng hắn là hoài niệm trong chuyện của ta
Quay y đầu nhìn một đám thiếu niên chất phác
Thoải mái đi xa.
Văn Ngạn Bác khựng lại, khẩu âm của Vân Tranh quái dị chưa từng nghe thấy bao giờ, ông ta bất giác nhớ tới tin tức của Mật điệp ti, trong đó có nhắc tới khẩu âm quái dị của Vân Tranh khi mới rời rừng.
Ông ta thân là quan viên nhậm chức nhiều vị trí, đi nhiều, nghe thấy vô số khẩu âm, còn Vân Tranh một khi không dùng khẩu âm Xuyên là vô cùng quỷ dị, khác với ngôn ngữ địa phương, mỗi chữ đều rõ ràng, trầm bổng rất có vận vị, đó không thể là ngôn ngữ địa phương được, một đại tộc phổ biến mới có.
Nghe thật kỹ mỗi chữ y phát âm, nhớ vào lòng. ...
Mặt trời như muốn nướng chín mặt đất, đây là lần ra uy cuối cùng của nó vào mùa thu.
Khi gió bắc bắt đầu thổi tới, thống trị mặt đất sẽ là tuyết trắng phau phau.
Năm nay người Nữ Chân sống rất tốt, người Liêu đáng ghét bị quân Tống đánh lui liên tục, không có thời gian năng lực tới họa hại người Nữ Chân nữa.
Hôm nay là ngày bộ lạc Nữ Chân dưới sự quản hạt của Bồ Lô Mao Đóa bộ Đại vương thuộc lưu vực Hải Lan giang mở hải thị, bọn họ đốt lên những đống lửa rừng rực cháy trên bãi cát, cho phân sói, cành cây ướt lên trên, một lúc sáu lang yên cuồn cuộn bốc lên bầu trời.
Đó là tín hiệu, triệu tập thương cổ trên biển tới giao dịch.
Trong thời gian lang yên bốc lên, sẽ có người Nữ Chân chịu trách nhiệm cho an toàn sinh mạng và tài sản của thương cổ, có thể yên tâm tới bờ biển hưởng thụ thịt thú và thiếu nữ Nữ Chân đa tình.
Ở vùng đất tiêu điều này, mỗi năm chỉ có thời khắc đó là an toàn, không có chém giết và cướp bóc, chỉ có ca vũ và thức ăn phong phú.
Người Nữ Chân kỳ thực không còn nhiều, bọn họ tuy trải qua hoạt động "đánh Nữ Chân" nhiều năm của người Liêu vẫn ngoan cường sống sót. Khi người Liêu suy bại, người Nữ Chân mới thực sự đón nhận năm tháng tốt đẹp, núi cao rừng sâu khảng khái cung cấp cho bọn họ tài nguyên sinh hoạt phong phú.
Ba năm trước bọn họ không dám tùy tiện rời rừng sâu, đám quý tộc Khiết Đan chặt đầu họ làm đồ uống rượu, khoe khoang sự cường hàn của mình ở yến hội xa hoa.
Nay nghe nói có bộ tộc càng cường đại hơn đang tiến công người Khiết Đan, người Nữ Chân vô cùng cảm kích họ, nhất là nghe nói thương cổ chuẩn bị giao dịch với mình thuộc tộc người đó, bọn họ lấy thức ăn ngon nhất khoản đãi khách phương xa.
Thuyền lớn của thương cổ người Tống cập bến rồi, thủy thủ sớm đã mọc rêu trên biển nhảy xuống như ong vỡ tổ, nhận lấy miếng thịt từ tay người Nữ Chân cũng bẩn thỉu y hết, ăn ngấu nghiết.
Chẳng mấy chốc trong vịnh đã đầy thuyền, hộ vệ thủy thủ ngày một nhiều, bãi biển thành nơi hoan lạc tưng bừng.
Ngoài mặt biển truyền tới hồi tù và dài, mọi người đều ngừng ăn nhìn ra biển.
Ba chiếc cự hạm xuất hiện, cờ đầu lâu hung tợn bay phất phới, biết hải tặc không cướp bóc trong ngày này, thương cổ vẫn nơm nớp lo sợ.
Mấy năm không gặp Vân Việt đã trút bỏ hết sự non nớt của thiếu niên, để râu ngắn, khuôn mặt trắng trẻo bị gió biển biến thành màu đồng, hắn đi chân trần dẫm trên sàn thuyền, nhìn đoàn người cuồng hoan: - Nuôi lợn béo là để giết, cho bọn chúng vui thêm một chút. Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu chưa đủ khơi lên cuồng nhiệt của đám người lục địa, chỉ có châu báu mới khơi lên làn sóng ra biển mới.
Khúc Chung già hơn nhiều, trên người chỉ mặc bộ áo vải sắn, nghe thế nhe răng cười: - Nhị gia, Đào Hoa đảo mà lão gia muốn chúng ta chuẩn bị sẵn sàng rồi, giờ chỉ cần phong tỏa biển, đón mọi người tới nghỉ ngơi.
- Không phong tỏa được, thủy quân Đại Tống đã bắt đầu đóng tàu rồi, nghe nói là không giống với thủy quân rác rưởi ở mặt sông, hoàn toàn là dựa theo thế hệ mới đóng ra, tương lai nhất định sẽ xung đột với chúng ta.
Khúc Chung vỗ nòng pháo bên cạnh: - Trước kia chúng ta tốn bao nhiêu công mới lắp được chúng lên thuyền, lão gia, nhị gia không giúp bọn chúng thì dựa vào cái thói của đám người Tương tác giám, có trăm năm chẳng trang bị nổi hỏa pháo lên thuyền, sợ gì chúng.
Vân Việt chỉ cười, nay Đại Tống thành con mãnh thú lớn, một khi đi vào quỹ đạo, chẳng cần ai thúc đẩy nó cũng tiến về phía trước nghiền nát mọi thứ ngáng đường.
Chỉ cần Đại Tống tiếp tục giữ được sự phồn hoa, yêu cầu của con người nâng lên, những thứ hiệu suất, tốc độ sẽ xuất hiện, thời đại đại công nghiệp sẽ tới.
Vân Việt không dám quên bốn phát minh lớn thì có ba là xuất hiện ở thời đại này, khao khát của người Tống với tài phú khiến sức sáng tạo của bọn họ bay vọt.
- Rẽ trái, tiếp tục nam hạ, Bột Bột mời chúng ta đi tham dự đại lễ lập tộc của hắn, thời gian không còn nhiều.
Khúc Chung thở dài: - Hắn tự tìm cái chết rồi, sau khi Khắc Lý Bát phát lệnh triệu tập, yêu cầu phải nghe hiệu lệnh của hắn, tới Áp Tử hà hội minh, thương lượng chuyện thành lập nước Nữ Chân. Bột Bột lại tự ý thành lập Hoàn Nhan tộc, sẽ thành đích của muôn mũi tên.
Vân Việt cười: - Không sao, đại ca ta sẽ ủng hộ Bột Bột, Lão Lý đã tới chỗ hắn, có Đại Tống ủng hộ, khả năng thành công của Bột Bột rất cao.
Khúc Chung ngần ngừ một lúc nói nhỏ: - Năm xưa ở Nhạn Môn Quan, Lý Thường rất ghét Bột Bột, bề ngoài ông ta tỏ ra hiền hòa thân thiện, chiếu cố chu đáo, nhưng khi Bột Bột quay đi, lão nô thấy ánh mắt của ông ta lạnh băng.
- Nay lão gia sắp công thành thân thoái, Lý Thường sao chiếu cố tới Bột Bột nữa, lão nô thấy ý đồ của ông ta bất thiện.
Vân Việt nhíu mày một lúc, hạ lệnh: - Tăng hết tốc độ cho ta.