- Chuyện triều đình là của triều đình, địa phương là địa phương, những người kia sở dĩ tới Đại Tống, là muốn nương nhờ người thân đấy, nhiều năm qua luôn có khuê nữ bên này bên kia gả qua cả lại. Cơ bản đều cùng khẩu âm, mọi năm bái tế tổ tông, người Kiến Xương phủ cũng tới bái lạy, triều đình nói họ là người ngoài thì thành người ngoài luôn sao, đâu thể vô lý như thế? Ông cụ rất không hài lòng: - Quân binh nói không được cho lưu dân ăn, gia gia cứ cho đấy, còn cho tới hai gánh, bảo bọn họ ăn tạm, nếu không đủ ta sẽ nghĩ cách, không tin triều đình hỏi tội lão già này vì cho người khác miếng ăn.
Vân Đại cười lớn: - Gia gia thật hào khí, người thấy đúng thì cứ làm, cháu không tin có kẻ nào lớn gan tìm người gây phiền toái.
Lão tộc trưởng cười ha hả vỗ vai Vân Tranh, sau đó đi vào xem tằng tôn, lần này thực sự là trẻ sinh ra trong trại rồi, đố ai nói ra nói vào, ông cụ vô cùng vui vẻ.
Hương thân tới chúc mừng không ngớt, nhà thì miếng thịt nhà thì bánh trái, nhà nào cầu kỳ một chút thì nhuộm đỏ trứng cho lên gạo trắng phau phau, trông một cái thấy không khí ngày vui.
Lục Khinh Doanh tươi cười đứng ở cửa tiếp khách, Vân gia mãi mới có được hai nam đinh, đây là chuyện cực kỳ đáng mừng, nàng thích cảm giác một đám trẻ con bao vây xung quanh, nay có bốn rồi, thêm vào đứa trong bụng Cát Thu Yên là năm, sau này đi ra ngoài ức hiếp người ta cũng có thêm người hỗ trợ.
Triệu Uyển ngủ dậy là luôn mồm oán trách trượng phu không ở bên cạch, Vân Đại cũng thấy tiếc lắm, đợi con mình sinh ra là hạnh phúc lớn lao của người làm cha, không trải qua chuyện này là tiếc nuối lớn trong đời.
Thư Vân Nhị gửi về không nói nhiều, nhưng qua miệng người khác Vân Tranh biết được chuyện đệ đệ rơi xuống biển, chuyện này để trong lòng là được, nam tử hán là thế, ở ngoài dù có xông pha vỡ đầu chảy máu, về nhà vẫn nói là va vào đá, đó không phải khoác lác, mà là tình cảm thắm thiết nhất với gia đình.
Chạy ra ngoài như chó hoang kiếm miếng ăn cho gia đình, bất kể là kẻ thắng lợi hay thất bại đều vinh quang, biết làm hết trách nhiệm của nam nhân đã là đáng tôn trọng rồi.
Vân Đại phát thư của Vân Nhị cho lão bà, cho tiểu thiếp Tịch Nhục, sau đó đi làm việc của mình
Đám Triệu Phu bắt đầu tạo nghiệt ở Kiến Xương phủ, nạn dân chạy về phía Đậu Sa quan là do chúng gây ra, lý do là trong một trận gần đây đã chết liền bảy con cháu hoàng gia, khiến hắn phát điên, rốt cuộc trong thâm tâm vẫn coi mình hơn người khác một bậc, chút tổn thất đã không chịu nổi.
Lên chiến trường mạng ai chẳng như nhau, không có cái gì mạng ai quý hơn ai hết, Triệu Phu ngay cả chuyện đối xử tướng sĩ công bằng cũng không làm nổi thì nói gì tới làm tướng quân, hắn vẫn chưa đặt mình vào vai trò thống soái, vẫn suy tính mọi việc ở góc độ con cháu hoàng tộc.
Hải đông thanh mang đi một lá thư của Vân Tranh, chỉ có hai chữ, bình tĩnh.
Chẳng thể nói nhiều, Triệu Trinh muốn nhìn thấy cảnh con cháu hoàng gia anh dũng chiến tử sa trường, muốn dùng máu đó để tưới cho đóa hoa danh tướng hoàng gia, hắn không thiếu quân đội, thiếu một tướng quân thực sự để hắn yên tâm mình chết rồi có thể giữ giang sơn Triệu Tống, nếu toàn quân chỉ có một người trở về, Triệu Trinh cũng rất vui mừng.
Loại tướng quân bảo giá này không thể mang họ ngoài, dù Địch Thanh và Vân Tranh có trung thành tới mấy cũng không thể giao trọng trách.
Không phải do tín nhiệm mà là vì căn cơ giang sơn Đại Tống, tổ tông hao phí tâm lực lập nên giang sơn hoa gấm này, nhiệm vụ của Triệu Trinh là phải đảm bảo hoàng đế sau này cũng họ Triệu, cho dù người họ Triệu đó có phế truất con mình, thiên hạ vẫn họ Triệu, lăng tẩm tổ tiên vẫn có hương hỏa cung phụng.
Triệu Trinh khi biết mạng mình không còn bao lâu, dồn tâm lực kiếm cho nhi tử mình cánh tay đắc lực nhất, Vân Tranh cảm thông cho điều đó, không phải vì Triệu Trinh là hoàng đế, mà đó là vì một người cha lo cho con.
Mãnh thú còn thương con huống hồ con người, mãnh thú trước khi chết còn có con thơ là nguy hiểm nhất, vì trong mắt nó lúc này chỉ có con mình mà không bận tâm tới thứ khác.
Vì thế Hoa Nương ở Đông Kinh gửi thư nghi ngờ một số hoạt động có dính dáng của hoàng gia, Vân Tranh cũng bảo nàng án binh bất động.
Lạc Lạc, Thiên Thiên kéo theo Vân Đình leo lên người cha, đòi cha làm món ngon cho ăn, nhìn ba đứa con, Vân Tranh cảm giác lòng êm như tơ, vì chúng Vân Tranh thấy mình có làm ra chuyện gì cũng không lạ.
- Cha, cá khô nhị thúc sai người mang về kinh lắm. Vân Thiên Thiên ngồi trên đùi cha, nhét một miếng cá khô vào mồm cha:
Vân Đình ngồi ở đùi bên kia, mở mắt nhìn xem cha ăn thứ kinh khủng kia sẽ có phản ứng gì.
Vân Lạc Lạc chống nạnh, làm mặt đại tỷ mắng: - Không được chê đồ người khác tặng, mẹ nói đồ tặng đều là tình ý, không được bình luận tốt xấu.
Thiên Thiên rất sợ Lạc Lạc, nghe tỷ tỷ mắng cúi gằm mặt xuống không dám tranh luận nửa lời.
Vân Tranh vỗ lưng tiểu khuê nữ dỗ dành: - Tỷ tỷ con nói đúng, nhưng nếu con không thích, đợi Nhị thúc về phải nói, rồi nói những thứ con thích, nếu không lần sau Nhị thúc lại tặng con cá khô đấy.
Vân Thiên Thiên gật đầu liên hồi, Cát Thu Yên vác cái bụng lớn đang ngồi thêu mũ đầu hổ thở dài: - Không phục không được, tỷ tỷ biết giáo dưỡng trẻ nhỏ hơn thiếp, thiếp xuất thân không tốt, dạy thế nào cũng có chút hạn hẹp, Thiên Thiên không được phóng khoáng như Lạc Lạc, sau này để Thiên Thiên thân cận với phu nhân một chút thì hơn.
Vân Tranh cau mày: - Nàng mắng ta hả, năm xưa ta và Nhị đệ mò từ trong rừng ra có khác gì dã nhân, ý nàng nói huynh đệ ta thiếu giáo dưỡng?
Cát Thu Yên chẳng sợ y: - Nhà ta mà không có phu nhân chẳng biến thành ra cái gì.
Vân Đại thống khoái há mồm để khuê nữ cho cá khô vào mồm: - Nó sẽ thành như thế này này, cha hiền con hiếu, chướng mắt ai không hả?
Cát Thu Yên thấy trượng phu giở trò vô lại bĩu môi không thèm nói nữa.
Vân gia mở đại tiệc tiếp khách, Ngỗi Minh cũng tới, cho nên Vân Tranh trốn vào phòng Cát Thu Yên, nữ nhân đó giờ nhìn mình như mắt sói ấy, chẳng có chuyện gì mà đôi mắt cũng long lanh nước, làm người ta nhộn nhạo.
Thiên hạ thái bình vô sự, nhân gian một khi ca vũ thăng bình là sẽ sinh ra rất nhiều ngày lễ, nghe nói Đông Kinh năm nay không lạnh lắm, ao Kim Minh không đóng băng, thế là các hoa khôi tổ chức một cuộc thi hoa khôi khác thường bên ao.
Đương nhiên là mỗi thanh lâu cử ra mỹ nhân đẹp nhất của mình, nhưng ngạc nhiên nhất người chủ trị lại là lão dê già Tống Thụ.
Chưa hết, khởi nguồn của cuộc thi có một không hai này lại là Vương An Thạch mới về kinh không lâu mới làm Vân Tranh há mồm, chẳng biết ông ta định làm gì, tính cách của ông ta cứng nhắc cổ hủ đáng lẽ không dính líu chút nào với cuộc thi như thế mới đúng. Nếu do dân gian tổ chức thì Vân Tranh chẳng lạ, chuyện như nữ nhân cởi trần đấu vật còn có thì tổ chức một sự kiện phong hoa tuyết nguyệt chẳng đáng là gì.
Mà cuối cùng chuyện này còn trịnh trọng đưa lên đăng báo, Vân Tranh càng không thông, ông ta muốn toàn bộ châu phủ học theo sao.
Lưu huyện lệnh đã tới hỏi Vân Tranh xem Đậu Sa huyện có nên tổ chức một cuộc thi hoa khôi hay không, Vân Tranh không tiện xen vào chuyện địa phương nên bảo hắn cứ tự quyết, phải làm rõ vì sao Vương An Thạch làm như thế đã.
Hiện giờ có thể gọi Vương An Thạch là cuồng biến pháp, ông ta cứ thấy cái gì chướng mắt là muốn thay đổi, từ cái tất cho tới nội dung đại khảo của tân khoa tiến sĩ. Ông ta bị cho về quê có một năm thôi mà khi lên kinh đã liệt kê ra thêm mười lăm điều biến pháp, chỉ cần có cơ hội là đi tiếp thị khắp nơi.
Ông ta thậm chí còn viết cho Vân Tranh một lá thư dài, muốn y nhất định đừng gây chiến nữa, để yên cho ông ta biến pháp, Vân Tranh trả lời "không liên quan tới ta!".