Quyển 10 - Chương 9: Không muốn làm anh hùng

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:44:57

Cuộc chiến vẫn còn đang tiến hành, nhưng đã chẳng còn chút hồi hộp nào nữa, phạm vi cuộc chiến không ngừng thu hẹp, bóng người thấp thoáng, hoang nguyên như quỷ vực, quân Tống đứng sau tấm lá cắn tạo thành bức tướng thành vững trãi từ từ ép tới, hình thành thế hợp vây, pháo hoa liên tiếp phóng lên trời soi sáng trận địa... Một số người Liêu thông minh phát hiện không cách nào cứu lại được chủ soái nữa, thừa lúc thế trận chưa hoàn toàn khép lại, thúc ngựa quay đầu chạy. Vân Tranh cũng không sai quân truy đuổi, vì không cần thiết, đám này không cách nào quay lại quân ngũ rồi, bỏ chủ soái trốn chạy, chỉ có đường chết thôi. Nhìn mãi về phía tây mà không thấy có động tĩnh gì, Vân Tranh hơi thất vọng, bảo Ngô Kiệt: - Kết thúc cuộc chiến trở về thôi, Quách Hằng Xuyên lẫn Tiêu Hỏa Nhi, không ai định tới cứu viện cả, xem ra bọn chúng dứt khoát rụt đầu làm rùa rồi. Kế hoạch của Tô Thức tuy tốt, nhưng Vân Tranh không bị động chờ đợi kết quả, chiến tranh rốt cuộc vẫn phải giải quyết bằng gươm đao trên chiến trường, âm mưu quỷ kế chỉ là phụ trợ thôi, Vân Tranh coi đó như cách để rèn rũa Tô Thức. Ngô Kiệt vội vàng đi truyền lệnh, bọn họ gần như dốc hết quân ra rồi, Nhạn Môn Quan gần như thành tòa thành trống, không thể ở lại lâu. Lý Thường và Lý Đông Sở đứng trên thành lâu lòng như lửa đốt, toàn bộ Nhạn Môn Quan chỉ còn lại năm nghìn quân, làm sao bọn họ không lo được. - Về rồi, đại soái về rồi. Lý Đông Sở nhìn thấy một đội ngũ xuất hiện trên công sở, là cờ của Thiếu niên quân, đội ngũ vẫn chỉnh tề, chứng tỏ không gặp phải chiến sự lớn: Lý Thường thở phào: - Về là tốt, về là tốt, chúng ta không cần giết được địch, chỉ cần giữ được vững vàng một dải Nhạn Môn Quan là công lớn, không cần nghe đám người Đông Kinh nói nhảm, cái gì mà yêu cầu đánh bại Tiêu Hỏa Nhi, sớm ngày tiến quân Tây Kinh nước Liêu, chúng nói xuông thì dễ lắm, bảo chúng đem năm vạn quân ứng phó với cả nước Liêu lẫn Tây Hạ xem. - Chúng ta phải gánh vác nhiều hơn, thời gian qua đại soái rất vất vả, đèn trong lều thường sáng cả đêm, lão phu cũng đau lòng. Lý Đông Sở gật mạnh đầu: - Triều đình giao cho chúng ta nhiệm vụ không thể hoàn thành, đó là vì bọn họ không hiểu chuyện, chúng ta đã nỗ lực rồi, không thẹn với làu là được. - Trên quan trường không thẹn với lòng cũng chưa đủ, thời gia qua liên tiếp nhận được ba kim bài thúc giục của triều đình, lão phu hận không thể trở về Đông Kinh diện thánh ngay lập tức, chất vấn Bàng Tịch, vì sao dồn ép chúng ta như thế? Năm vạn người chẳng những phải bảo vệ biên cương hơn ngàn dặm, còn phụ trách tiến công hơn ba mươi vạn quân Liêu, ông ta có bị điên không, giỏi thì tới đây mà thực hiện kế hoạch điên rồ đó. Cát Thu Yên nhận lấy áo choàng Vân Tranh cởi ra, thấy trượng phu vừa ngồi xuống ghế đã ngủ gật, bê tới một chậu nước ấm, cẩn thận lau mặt cho y, ngón tay chạm vào da mặt đã thô ráp của trượng phu, đau xót vô cùng: - Phu quân trận chiến này tới bao giờ mới kết thúc? Vân Tranh nhắm mắt đáp: - Ta cũng không rõ nữa, vừa rồi trở về Lão Lý nói đã soạn xong tấu chương thỉnh công với triều đình, trên đó viết Vân soái nửa đêm xuất quan diệt giặc, tới khi trời sáng mới về, một vạn quân giặc đền tội. - Đó là chức trách của ông ta, ta không xen vào được, vả lại tướng sĩ vất vả cần có công, huynh đệ chiến tử cần phủ tuất, có điều cứ truyền đi truyền lại như thế ta thành thần rồi. Cát Thu Yên tủm tỉm cười: - Thì phu quân cũng đâu phải người thường, huống hồ hôm qua đúng là đại thắng, Lý giám quân viết thế cũng không sai. Vân Tranh đưa tay bẹo má Cát Thu Yên: - Đó chính là nguyên nhân ta tới biên quan ăn cát, bách tính muốn thấy một hùng sư vô địch bách chiến bách thắng, bệ hạ muốn mình có đội quân trung thành chỉ đầu đánh đó, còn các nàng muốn thỏa mãn ảo tưởng về anh hùng của mình. - Ta cũng thích anh hùng lắm, nhưng không thích anh hùng đó là ta, hậu quả của làm anh hùng là chinh chiến khắp nơi, bỏ lại thê tử như hoa như ngọc ở nhà chạy ra biên quan chịu khổ. Cát Thu Yên nũng nịu phát ra tiếng như mèo kêu, ôm lấy cổ trượng phu. - Ài, nhìn nàng vội vàng chạy tới đây là biết Khinh Doanh ở nhà hoảng sợ ra sao, có điều thật đấy, hiện giờ rất nguy hiểm, chỉ cần một lần suy tính thiếu chu toàn là rất có thể mang tới đại họa cho gia tộc... Vân Tranh nói nhỏ dần, cuối cùng ngoẹo đầu sang bên ngủ thiếp đi, Cát Thu Yên bế y nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn, đốt hương an thần, sau đó nhẹ nhàng khép cửa đi ra gian ngoài. Tô Thức vừa nhìn thấy Cát Thu Yên là ủy khuất khóc rống lên, chỉ mấy mũi tên còn dính trên giáp kể lể mình ở chiến trường trải qua giây phút sinh tử như thế nào. Cát Thu Yên mới đầu cũng thất kinh, vội vàng cởi giáp Tô Thức ra, phát hiện bên trong mặc bộ giáp xích, kéo giáp xích, lại có bộ nhuyễn giáp nữa, ném khải giáp xuống đất, gõ đầu hắn một cái: - Sắp thành thân tới nơi rồi mà còn khóc, không biết mất mặt à? Nói xong vào phòng lấy một cái bọc lớn, ném cho Tô Thức: - Cái này do Triệu Nghênh Xuân nhờ ta đưa cho đệ, không biết bên trong là cái gì? Tô Thức ôm cái bọc lớn bóp bóp vài cái, thuận tay ném cho thân binh: - Sắp hè rồi còn tặng áo bông, cô ta muốn đệ ở Nhạn Môn Quan tới tận mùa đông sao? Cát Thu Yên tức tới mặt đỏ bừng, đi tới cướp cái bọc trong tay thân binh lại: - Có giỏi thì đợi về Đông Kinh tự nói với người ta, đường đường là quận chúa phải hạ mình làm y phục cho ngươi, lòng tốt tới chỗ ngươi thành ác ý rồi. Tô Thực hậm hực nói: - Đó là chuyện phụ đạo nhân gia như cô ta nên làm, không nói cô ta nữa, đệ gặp tẩu vui như vậy, tự dưng nhắc tới cô ta làm cụt hứng... Đúng rồi, mẹ đệ có mang cho cái gì không? Ở đây đệ chỉ được húp cháo, bụng lúc nào cũng trống rỗng. Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Tô Thức, Cát Thu Yên không nỡ trách mắng nữa, bảo nha hoàn mang đồ tới, không ngờ chất đầy cả hiên. Tô Thức vui sướng như đứa trẻ chạy qua chạy lại trong đống quà, sờ cái nọ mở cái kia, cha hắn gửi sách, mẹ gửi quần áo, Lục Khinh Doanh gửi cho mấy món bánh có thể để thời gian dài, mừng rơi nước mắt, nói cha mẹ còn không bằng tầu tử, khi mở cái rương gỗ ra thì những người trước đó quên hết, lẩm bẩm: - Đúng là chỉ Vân Nhị biết lòng ta. Cát Thu Yên đá Tô Thức một cái, thấy hắn trơ ra thì mặc kệ về phòng, một mảnh tình thâm của cha mẹ không bằng tảng thịt bò khô với bình rượu và mấy cuộn tranh. Tô Thức tự mình ôm cái rương gỗ của Vân Nhị, chỉ huy thân binh bê những thứ khác, nghênh ngang về phòng của mình. Nhìn thấy Lão Hổ ném ra một bức tranh, Lão Hổ mở ra nhìn một cái, tức thì như chó canh khúc xương mắt đảo bốn phía, tay nhét bức tranh vào lòng, sau đó lẫn mất, chuẩn bị kiếm chỗ không người xem cho kỹ. Thấy Bột Bột đang huấn luyện chim ưng, hai hộp bánh đậu khô bay ra, Bột Bột mở hộp nhìn thấy thức ăn là sáng mắt, đuổi sáu con Hải Đông Thanh đang ngó đầu chờ đợi đi, nó là đứa bé hiếu thảo, ôm hai hộp bánh đi tìm Lão Ngụy Lão Triệu ăn cùng. Báo Tử và Tiểu Ly là hai đứa tiện nhân, khum núm đi theo đuôi Vân Nhị vào phòng, ở đó mới có món ngon nhất... Đại quân chiến thắng trở về theo thông lệ tất nhiên là phải khao thưởng, chuyện này do Lý Thường làm, năm trăm con dê, một trăm vò rượu phái xuống, toàn bộ Nhạn Môn Quan reo hò vang trời. Không khí như ngày Tết lan đi khắp ngóc ngách, quân tốt gác trên tường thành ngửi thấy mùi rượu mùi thịt, cảm giác sao ngày hôm nay thời gian trôi đi chậm như thế.