Phú Bật không hề nể mặt Bao Chửng và Trâu Đồng Minh, nhưng Lý Thường thì cười như hoa, nghênh tiếp cả hai vào lều trướng của mình.
Bao Chửng vừa vào trong liền giật mình, thấy một người dáng vẻ hung ác, tay cầm thanh đao sứt mẻ, người cắm tên tua tủa, Trâu Đồng Minh thì ré lên một tiếng ngã bịch xuống đất. Lý Thường thấy cảnh ấy thì hài lòng lắm, cẩn thận phẩy bụi trên tượng Trương Trắc: - Hai vị, đây chính là Tây Hạ quốc Tây Châu tiết độ sứ Trương Trắc Trương Tử Hậu, là mãnh tướng của Tây Hạ, không thể bất kính.
Bao Chửng sớm biết Lý Thường biến thi thể Trương Trắc thành tượng nến, tuy không tán thành lắm, song chẳng nói gì, tùy ý chắp tay với Trương Trắc một cái, kiếm chỗ ngồi xuống.
Trâu Đồng Minh thì khác, đi tới gần quan sát thật kỹ thi thế trông cứ như người sống này, hỏi: - Lý giám quân, đây chính là người nến trong tấu báo của ngài sao?
Lý Thường ngạo nghễ đáp: - Đúng thế, ta muốn mang tên Hán gian này về Đông Kinh, răn đe thiên hạ, thể hiện uy nghiêm của Đại Tống.
Trâu Đồng Minh hết sức tán đồng, luôn mồm khen ngợi Lý Thường, làm ông ta cười híp mắt.
Bao Chửng mặt khó đăm đăm: - Loạn Thạch pha đại thắng khiến toàn quốc vui mừng, bản lĩnh của Vân soái không cần nói nhiều, lão phu chỉ muốn hỏi ông, sự việc ở Tần Vương Xuyên rốt cuộc là sao?
Tính khí Bao Chửng thì trong triều chẳng ai lạ, lúc nào chẳng cái bản mặt khó ấy, nhưng sự chính trực vô tư của con người này không cần nghi ngờ, Lý Thường vẫn cười: - Phủ tôn chiến đấu sinh tử với Một Tàng Ngoa Bàng ở Tần Vương Xuyên, Vân soái ở sau tiêu diệt Trương Trắc, nên lúc đó giữ Tần Vương Xuyên không còn ý nghĩa, Vân soái hạ lệnh phủ tôn vờ bỏ chạy về Tần Châu, đợi Một Tàng Ngoa Bàng ở chiến trường đã sớm giăng thiên la địa võng, định diệt gọn đại quân Tây Hạ. Nhưng kẻ này gian xảo vô cùng, thắng không tiến lại rút quân ngay khiến bao ngày chuẩn bị của Vân soái uổng công. Cho nên báo lên Tần Vương Xuyên không sao là tránh dân loạn ở Phượng Tường phủ, hai là không muốn bách tính vừa vui mừng phải thất vọng, dù sao Tần Vương Xuyên chỉ tạm thời trong tay Một Tàng Ngoa Bàng thôi, Vân soái không muốn làm phức tạp thêm tinh hình, hiện giờ dẫn quân truy kích.
Làm rõ sự thực rồi, cả Bao Chửng và Trâu Đồng Minh đều yên tâm, lý do Lý Thường nói rất hợp lý, tướng sĩ ở tiền phương dựa tình thế đưa ra quyết định như vậy là có thể chấp nhận.
Mưa lớn kéo dài tận năm ngày, sau đó nắng lên trời trong xanh, nắng chan hòa, thảo nguyên lần nữa bừng bừng sức sống, cỏ vẫn màu vàng nhưng không phải là màu vàng khô kiệt nữa.
Mỗi loài thực vật trên thảo nguyên đều tranh thủ cơ hội để nhanh chóng sinh sôi nảy nở, cho dù lỡ mùa cũng vẫn khai hoa kết quả. Thảo nguyên khắp nơi là ao nước đầy ăm ắp, những con thú nhỏ vốn mất tích giờ lại chạy qua chảy lại, hạn thát cảnh giác nhìn hùng ưng chao liệng trên trời cao, chân thoăn thoắt chạy, trận mưa này không lừa được nó, bản năng cho nó biết, không lâu sau mùa đông giá lạnh sẽ tới.
Chiến mã của Quỷ Chương sung sướng phi như bay trên đồng cỏ đẫm nước, tâm tình của hắn lúc này trong sáng như trời cao, chỉ cần một trận mưa thôi, cỏ trên thảo nguyên sẽ nhanh chóng xanh trở lại, chỉ cần mục dân không lười biếng, bò dê sẽ tích được ít mỡ trước khi mùa đông tới, như thế dù khó khăn một chút vẫn sẽ kiên trì được tới mùa xuân năm sau.
Có nước rồi, khắp thảo nguyên lại vang lên tiếng ca, từng đàn bò dê thống khoái uống nước ăn cỏ. Quỷ Chương không thấy ai lười biếng, chỉ là hắn khôn ngờ Mạt Nhi Thủy Ba tộc trải qua đại hạn vẫn còn giữ được nhiều bò dê như vậy, còn nhiều hơn bản bộ của Đồng Chiên, mặc dù Hạt Dược trông coi hậu cần trong quân, cơ mà thế này cũng quá nhiều.
Nhảy xuống ngựa, thương xót bế con dê gầy trơ xương lên, dùng trán cọ cọ vào con dê, sau đó đặt nó xuống một bãi cỏ có chút sắc xanh, ánh mắt đầy ôn nhu.
Lần này hắn tới đây là do lời mời của Hạt Dược, nói là có sứ tiết Đại Tống phái tới, không biết vốn Hạt Dược mời Đồng Chiên, nhưng thời khắc nguy cơ tứ bề này, cẩn thận một chút vẫn hơn, cho nên Quỷ Chương tới thay cho Đồng Chiên.
Con suối nhỏ chảy xuyên qua hẻm Hồ Khiêu được tiếp sức của ông trời trở nên hung bạo, nước dâng cao gần như nhấn chìm hai tảng đá hổ ngồi kia.
Hạt Dược rất nhiệt tình, cười rất tươi, đứng ở bên dòng nước giết định một con dê hoan nghênh Quỷ Chương, nhưng hắn từ chối: - Giữ lại đi, con dê này chỉ cần qua được mùa đông thì thịt sẽ nhiều gấp ba đấy.
- Quý khách tới, không giết một con dê sao được, đây là quy củ của thảo nguyên.
Quỷ Chương đi tới, giang rộng tay ôm chặt Hạt Dược: - Hảo huynh đệ, chỉ cần có tâm là đủ, không ăn dê béo cũng không sao, có tình nghĩa, uống nước hẻm Hổ Khiêu cũng say rồi.
Long Thiết Kiều vén cả lều đi ra, cười tủm tỉm: - Tướng quân không nỡ ăn thịt dê, vậy hãy vào lều nếm thử món ngón ta mang từ đất Hán tới, rượu ngon, cùng với vài gia kỹ, mong tướng quân nể mặt.
Quỷ Chương ngạc nhiên: - Long lão đại, thì ra ngươi là sứ tiết đấy à, Vân Tranh là người tính nóng như lửa, y cực kỳ bảo vệ nữ nhân, năm xưa trước mặt A Đại, vì một nữ nô mà chặt đầu sứ tiết. Tên buôn bán nữ nhân như ngươi lại trở thành sứ tiết, chẳng lẽ Vân Tranh đã đánh mất nhiệt huyết năm xưa?
Long Thiết Kiều chắp tay một cái: - Khi đó ta còn trẻ không hiểu chuyện, làm một số chuyện làm hảo hán coi thường, nay là đặc sứ toàn quyền của Vân soái, Quỷ Chương huynh ít nhiều giữ cho ít thể diện.
Quỷ Chương không vào lều, khoanh tay trước ngực cười: - Vân Tranh là cái tên nhỏ nhen, có thù ắt báo, ta không tin y lại bỏ qua chuyện ta từng đánh lén Phú Bật. - Tướng quân chẳng phải không chiếm được lợi gì sao, giết địch một vạn, tổn thất hai vạn, ta nghĩ nếu Vân soái để bụng thì không sai ta tới Thanh Đường.
- Nói vậy Vân Tranh không địch để Một Tàng Ngoa Bàng về Tây Hạ rồi.
- Vân soái sẽ không tọa sơn quan hổ đấu, cho nên dẫn quân qua hẻm Hổ Khiêu, chuyện này đại huynh ta bảo phải chưng cầu tiết độ sứ và tướng quân ngài đồng ý.
Quỷ Chương nhìn Hạt Dược tán thưởng: - Rất tốt, thực sự lần này ngươi làm rất tốt, hẻm Hổ Khiêu là cánh cửa vào Thanh Đường ta, Hạt Dược, ngươi đã bảo vệ an toàn cho mọi người.
Hạt Dược cười ha hả không đáp, rất quy củ.
Quỷ Chương lạnh lùng nói tiếp: - Vân Tranh muốn truy sát Một Tàng Ngoa Bàng thì cứ bám theo, ta không tin y không biết đạo lý binh quý thần tốc, lại ngồi đợi để qua hẻm Hổ Khiêu là cớ gì? Về đi, bảo với Vân Tranh, nếu quân của y dẫm chân lên lãnh thổ Thanh Đường thì sẽ là kẻ thù sinh tử.
Long Thiết Kiều tổ chức ngôn tử, mỉm cười nói: - Vân soái cũng có ý tốt, nay Một Tàng Ngoa Bàng còn tới mười vạn quân...
Quỷ Chương chậm rãi rút đao ra, chĩa về phía Long Thiết Kiều: - Nếu như không phải cần ngươi về truyền lời thì cái đầu chó của ngươi đã rụng rồi, đất Thanh Đường là do xương cốt tổ tiên ta hóa thành, mỗi tấc đất còn quý hơn vàng, bọn ta không bán đất của mình. Một Tàng Ngoa Bàng xâm phạm, hắn sẽ phải trả giá, Vân Tranh nếu dám làm bừa, y cũng như thế.
Long Thiết Kiều bình tĩnh lấy một ngón tay gạt mũi đao ra: - Tướng quân, đó là suy nghĩ của ngài, không phải của tiết độ sứ, Thanh Đường từ xưa tới nay tiếp nhận Đại Tống sắc phong, tiết độ sứ muốn thành chủ nhân chân chính của Thanh Đường, không thể thiếu sắc phong của Đại Tống. Tướng quân không nên nói quá tuyệt tình, nên cân nhắc tới tiết độ sứ.
- Một Tàng Ngoa Bàng lẻ tử địch của Thanh Đường, cũng là tử địch của Đại Tống, chúng ta là minh hữu, nay đối diện với cường địch, nên hợp tác mới phải.
- Tướng quân. Củng Phong đến cùng Quỷ Chương chắp tay chen ngang: - Không phải ti chức không giữ quy củ, mà trước khi tới đây tiết độ sứ có dặn, hi vọng thông qua sứ giả đưa văn thư lão tiết độ sứ bệnh vong và báo danh tân tiết độ sứ tới Đông Kinh.
Quỷ Chương quắc mắt lên: - A Chiên là chủ nhân của Thanh Đường, không cần người khác sắc phong, hừ, minh hữu cái gì? Địa bàn của A Đại ở Thanh Đường, các ngươi sắc phong tới tận một châu ở Lĩnh Nam, triều đình Tống các ngươi đều là lũ chó má, đừng tưởng bọn ta không biết.
Củng Phong cười khổ, đưa tay mời Long Thiết Kiêu vào lều, Quỷ Chương không thể nói gì, hậm hực tới bên dòng nước siết, phát tiết lửa giận.