Quyển 5 - Chương 10: Ta về rồi

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:06:37

Vân Tranh nghe đám chết tiệt này gọi mình là Trường Sinh đã muốn ném cái bát vào mặt, lại còn cái gì mà cầm quân đại chiến, ai nói với các ngươi thế, thơ cũng đâu phải của lão tử. Chưa đợi Vân Tranh kịp phản ứng, một đám thiếu niên máu nóng đã ngửa cổ uống cạn bát rượu, tưởng chuyện tới đó là thôi, chuyện trên bàn rượu mà, bốc phét vài câu ai cho là thật, không ngờ đám đó quỳ trước mặt Bành Lễ tiên sinh: - Tiên sinh, chí hướng chúng đệ tử đã lập, từ nay vứt bút nghiên theo binh đao, mong tiên sinh hiểu cho. Thấy tiên sinh nghẹn ngào không nói lên lời, lại quỳ hướng Trương Phương Bình: - Minh công, hãy cho chúng tôi nhập quân. Trương Phương Binh mặt đỏ phừng phừng, kích động vạn phần: - Nếu như các ngươi đã có chí hướng ấy, bản quan cho các ngươi toại nguyện. Rồi bảo Lưu Ngọc Thành: - Soạn tấu chương, nói đất Thục ta muốn lập thiếu niên quân, lấy sĩ tử làm xương, lấy dũng sĩ làm thịt, mong thiên tử ân chuẩn, nếu không toàn bộ chúng ta từ quan. - Đúng thế, tất cả cùng từ quan tỏ lòng nam nhi Đất Thục. Nghe bốn xung quanh là tiếng hô hào từ quan bãi công đầy khí thế, hơi rượu trong người Vân Tranh bay biến quá nửa, mí mắt giật giật, đại sự quả nhiên đừng quyết trên bàn rượu, con bà nó, lão tử chuyến này nguy rồi, chỉ mong đám người này ngày mai tỉnh rượu quên chuyện hôm nay. Bành Lễ tiên sinh tát nhẹ một sĩ tử, mắt ươn ướt lại mỉm cười: - Thật trẻ, nếu lão phu còn sức lực, nói không chừng theo các ngươi, yên tâm, lão phu lập tức tới Biện Lương một chuyến, đương kim thiên tử cũng làm học sinh của lão phu vài ngày, khi tấn kiến sẽ đem thân phận các ngươi nói cho rõ, vạn vạn lần không thể xem như quân tốt bình thường. Trương Phương Bình gằn giọng, điệu bộ hung hăng, đập tan bát rượu: - Lão phu sớm nói rồi, trong quân toàn mãng phu nửa chữ bẻ đôi không biết quyết chẳng được việc gì, tướng phải cơ biến, sao thiếu sĩ tử gia nhập, từ xưa tới nay kẻ thành đại sự, có ai không lòng mang mưu lược. - Đám các ngươi muốn thành lập thiếu niên quân chính mộng tưởng từ lâu của lão phu, Đại Tống ta có trăm vạn binh tốt, nhưng chỉ biết sống vật vờ cho qua ngày, uổng phí tiền lương, số biết bảo gia vệ quốc quá ít ỏi. - Nếu đã lấy văn ngự võ, vậy phải làm cho triệt để, lão phu có thiếu niên quân, không tin không thành cường quân cái thế, cho người đời thấy thế nào là quân ngũ chân chính. Đám sĩ tử nghe Trương Phương Bình nói thì càng kích động tới không thể đứng yên được, cảm thấy toàn thân sức lực dư thùa chỉ hận không thể lập tức cầm gươm đao ra chiến trường, Vân Tranh không biết đến khi men rượu tan đi, đám này vào quân doanh có ôm mặt mà khóc không. Lưu Ngọc Thành trầm giọng nói: - Vân Tranh, chuyện này trọng đại, một khi thiếu niên quân lập nên, minh công sẽ bị bốn phương tám hướng đả kích, tinh anh Thục Ta phải đứng cho vững. Đến mức này Vân Tranh không thể không nói những lời thật lòng rồi, cần phải làm nguội mấy cái đầu nóng thôi, lớn tiếng nói cho mọi người cùng nghe: - Phủ tôn, Lưu đại nhân, tiên sinh, chư vị, Vân Tranh ở Khách La Xuyên đã chứng kiến đại quân giao chiến, một bên là Một Tàng Ngoa Bàng, một bên là Giác Tư La, họ dùng binh như linh dương dùng sừng, Tây Hạ tuy thua vẫn giữ sóng lớn về biển, không thể truy kích, Thanh Đường thắng vẫn thận trọng từng bước. - Vân Tranh còn phải học tập nhiều, Giáp Tử doanh còn phải rèn luyện thêm mới mới thành cường binh được, hiện chỉ đủ bắt nạt cường đạo mà thôi. - Không trải qua mài rũa sao thành ngọc, chỉ cần các ngươi không kiêu ngạo, không tự mãn, lão phu tự tin đội thiếu niên cường quân sẽ xuất hiện, phàm thứ gì các ngươi cần, lão phu sẽ ưu tiên cung cấp. Lưu Ngọc Thành đã nói thế thì tám phần là thành công, thông phán là quan giám sát, nắm Đề hình ti, mặc dù cũng bị tri phủ tiết chế, nhưng luận tới tiếng nói với kinh sư thì thông phán vẫn hơn, vì những người này thường là người cũ thời tiềm đế. Chuyện đã định, đám sĩ tử bước chước Vân Tranh, cùng vỗ lan can hát bài Mãn Giang Hồng! Quân sĩ Giáp Tử doanh nghe nói là do tướng chủ sáng tác, thế là cũng hát vang phụ họa, Thập lý trường đình thường ngày bi thương bởi chia ly, hôm nay bao phủ trong tiếng ca khảng khái hào hùng. Tô Tuân được Trương Phương Bình ủy thác, chấp bút viết lại, liền có ông chủ hiệu sách của đem bản ( Thập lý đình ký) này đem khắc vào gỗ, treo ở Thập lý đình, cho người sau được biết. Trời đã tối dần, tiếng huyên náo vẫn không ngừng, tri phủ say ngất, thông phán say ngất, Bành Lễ tiên sinh say ngất, Tô Tuân cũng nằm thẳng cẳng... Lục ông thấy thế mới nhỏ giọng bảo Lục Khinh Doanh nãy giờ nóng ruột vô cùng đưa Vân Tranh còn chút tỉnh táo về nhà, bản thân cũng chống gậy thọ về Lục gia. Vân Tranh say lắm rồi, nhưng vẫn muốn tự mình cõng Vân Nhị uống trộm rượu tới bất tỉnh, tay bế Tô Thức cũng đầy hơi men, chỉ có Tô Triệt là đứa bé ngoan nắm góc áo Vân Tranh đi về phía xe trâu. Trâu vẫn là con trâu già theo từ Đậu Sa trại tới, Vân Tranh đặt Vân Nhị và Tô Thức lên xe trâu, lay Hàm Ngưu nửa tỉnh nửa say dậy, bảo hắn đánh xe về nhà, con đại thanh mã phe phẩy đuổi theo sau. Phu thê lên xe ngựa, Lục Khinh Doanh nhào vào lòng trượng phu, khóc không thành tiếng, đầu cứ ra sức dúi về phía trước, Vân Tranh không đầu óc mơ hồ, không nghe thấy nàng nói gì, chỉ biết nhẹ nhàng xoa vai nàng, thì thầm như dỗ trẻ nhỏ. Bất tri bất giác đã về tới nhà, Vân Tranh bước xuống xe, trước cổng đứng lố nhố rất đông, hai chuỗi đèn lồng treo cao chiếu sáng khuôn mặt Tịch Nhục đang dùng tay bịt chặt miệng ngăn tiếng khóc phát ra, Hoa Nương vẫn một bộ váy đỏ bắt mắt, để mái tóc quả phụ đa tình nhìn y cười tủm tỉm, Lão Liêu quỳ xuống đất khấn vái trời đất. Nhìn những gương mặt thân quen ấy, Vân Tranh toét miệng ra cười, nói: - Ta về rồi. Cứ như vừa mới đi ra ngoài trở về vậy. Tịch Nhục tức thì òa khóc, chạy tới nắm tay Vân Tranh không ngừng vừa lắc vừa trách móc, trách y sao đi mãi mới về, nói gì mà giống như Vân Tam đang rên ư ử dưới chân vậy, chẳng nghe rõ. Tiếu Lâm đứng sau đám đông chỉ gật đầu một cái rồi quay trở tiểu viện, Hoa Nương cũng rời đi, Vân Tranh nghển dài cổ nhìn thấy họ mỗi người đi tới gian phòng khác nhau, sai phó dịch bế Vân Nhị và huynh đệ Tô Thức từ xe trâu xuống. - Tịch Nhục, ta muốn tắm. Vân Tranh hô lớn như mọi khi, Tịch Nhục lúc này mới miễn cưỡng buông Vân Tranh ra, bảo nha hoàn chuẩn bị nước. Hai nha hoàn dìu Vân Tranh gật gà gật gù lên phòng ngủ ở tầng hai, phòng rất rộng, một gian phòng ngủ, gian ngoài để sinh hoạt, Tiểu Trùng không ở gian ngoài nữa mà chuyển xuống dưới, nha đầu đó cũng lớn rồi. - Ngươi lui đi, ta tắm cho thiếu gia được rồi, ngươi xuống đun thêm nước nóng cho thiếu gia. Lục Khinh Doanh bảo với Tịch Nhục, đây là chuyện một đương gia chủ phụ phải làm. Đến khi nước nóng đã chuẩn bị xong, Lục Khinh Doanh quay sang thì Vân Tranh ngủ say tít mất rồi, đưa tay vuốt ve gò má đã đen sạm đi, vẻ mặt thâm tình thương xót. Vân Tranh như đứa bé, chép miệng mấy cái rồi lại ngủ tiếp, chẳng biết làu bàu cái gì, Lục Khinh Doanh giúp y chỉnh lại tư thế, buông màn xuống. Sờ tay, nước vẫn nóng, Lục Khinh Doanh từ từ cởi y phục, da thịt nàng thơm ngát, trơn nhẵn như ngọc, trắng mịn mà khỏe khoắn, đường cong lung linh, đẹp tới mê người, mái tóc dài đen nhanh xõa xuống bờ vai thơm, vòng eo gọn gàng, bờ mông mỹ lệ nảy nở, khe cánh cung giữa hai bờ mông ấy khiến người ta muốn ngất ngây, bầu ngực cao vút chắc nịch, kết hai trái quả xinh xinh đỏ thắm chính giữa, mọi thứ đều mỹ hảo như vậy, chỉ tiếc là cái bụng nhỏ phẳng lỳ, chẳng xuy chuyển, trước khi là kiêu ngạo, nay là nỗi đau của nàng, một giọt nước mắt nhỏ xuống, mặt nước liền gợn từng đợt sóng lăn tăn. Rải ít hoa quế vào nước, đợi mùi hương thoang thoang bốc lên, Lục Khinh Doanh bước vào thùng nước, từ từ ngồi xuống, ngâm mình trong nước nóng, khép mắt lại. Đột nhiên có cảm giác không đúng, mở mắt ra, Vân Tranh đang cười hì hì nhìn về phía mình, Lục Khinh Doanh theo bản năng đưa tay che ngực, giận nói: Muốn dọa chết người ta à, sao lại dậy, có chàng phải khát không? Vân Tranh hau háu nhìn Lục Khinh Doanh, làn nước trong vắt cùng mấy cánh hoa chẳng che được bở eo thon thon, cái rốn nhỏ ẩn hiện, mái tóc như mực dập dềnh theo sóng nước, nuốt nước bọt: - Ta ngửi thấy mùi thơm trên người nàng nên dậy. Vừa nói vừa thoăn thoắt cởi y phục, nào giống kẻ say. Lục Khinh Doanh sao chẳng hiểu trúng bẫy của trượng phu lưu manh, nhưng giận dỗi quay người đi: - Đừng tới đây, muốn làm chuyện xấu đi tìm người khác. - Ài, nương tử thích ăn dấm của ta, không cần ghen, hai nữ nhân đó một là cô công chúa Tây Hạ đáng thương, người ta định dẫn hai nha hoàn tới Đậu Sa trại sống tiêu diêu, không phải gả cho ta. Một thân thế cũng tương đối thê thảm, không có nhà để về, cứ cho ở nhờ nhà ta đi, người ta là đại khuê nữ thanh bạch, nàng đừng nghĩ linh tinh. Hai ta lúc kết tóc cả đời không chia lìa, chỉ cần nàng không thay lòng đổi dạ, ta cũng không nuốt lời. Lục Khinh Doanh bây giờ mới quay lại, trượng phu đã nói thế thì nàng tin rồi, vì trượng phu không bao giờ dấu nàng ở chuyện này, ngay cả có tình cảm với Hoa Nương cũng đã thẳng thắn thừa nhận, có điều nàng không vui lên được, giọng buồn buồn: - Thiếp gả cho chàng lâu như vậy mà cái bụng vẫn không có động tĩnh gì, phu quân có bỏ thiếp cưới người khác cũng không có gì là sai. Vân Tranh béo má trơn mịn của nàng: - Hừ, từ lúc chúng ta thành thân tới giờ, ta lúc thì ở thư viện, lúc thì vào quân doanh, giờ càng đi xa về, nếu mà cái bụng nàng to lên, ta mới cần tra hỏi cho ra nhẽ... Hì hì, giờ vừa vặn, phu quân nàng kìm nén lâu lắm rồi... Không cho nàng kịp phản ứng, dùng môi lấp kín môi hồng của Lục Khinh Doanh, tiểu biệt thắng tân hôn, từ lúc thành thân tới giờ mới chia tay lâu như vậy, Lục Khinh Doanh chẳng mấy chốc bị sự cuồng nhiệt của Vân Tranh làm kích động hưởng ứng, mắt hạnh mê li, má đào ửng đỏ, cả người nhũn ra. Dục vọng bị kìm nén quá lâu, Vân Tranh vừa bước vào thùng nước mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ diệu Lục Khinh Doanh, ngồi xuống trước, sau đó điều chỉnh tư thế, đặt Lục Khinh Doanh lên người, cơ thể còn chưa hoàn toàn sẵn sàng đón nhận, hai chân của Lục Khinh Doanh bỗng căng cứng, ngón chân quắp vào trong lòng bàn chân, cặp đùi thoáng run rẩy kịch liệt, rồi lại chầm chậm thả lỏng rồi phát ra tiếng rên mê người, giây phút đó, nước tràn khắp phòng. Tịch Nhục và Tiểu Trùng ở tầng dưới đun nước rất mãn, nước chảy qua khe nhỏ lên đầu hai nàng. Có điều họ chẳng mấy chốc không giận nữa, mặt Tịch Nhục nóng rang, ngực phập phồng một lúc tức giận ném thanh cời lửa đi, hai tay bịt tai chạy như bay về phòng, để lại Tiểu Trùng như hiểu như không, ngốc nghếch cho thêm củi vào lo, hôm nay có mưa, đừng để cô gia bị lạnh... HẾT!