Quyển 10 - Chương 61: Chính trị ở khắp nơi

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:50:45

- Nàng không phải trò đùa cho các ngươi. Vân Tranh nói rất dứt khoát, không có một chút đường thương lượng nào, thấy Lý Thục còn định phân bua, chỉ Tiêu Hồng Châu: - Vừa rồi nàng ta lên trận, các ngươi cười đùa thế nào tưởng ta không thấy chắc, ngươi cũng cười, có gan cười người ta sao không tự lên mà bắt lấy. Lý Thục tức lắm, nhưng Vân Tranh từ đầu tới cuối nói chuyện không thèm nhìn mình, phất tay áo ra vẻ thanh cao không tranh luận nữa. Hàn Kỳ nhẹ nhàng nói một câu: - Bệ hạ bị một nữ tử chửi bới trước trận, chẳng lẽ Vân đại tướng quân cứ để như thế, hôm nay ngài là chủ sự mà. Vân Tranh thấy tất cả đại thần cùng hoàng đế đều nhìn chằm chằm vào mình, cười lạnh ra lệnh: - Cảnh cáo ba lần, lần thứ tư bắn chết. Hầu Tử nghe lời phất cờ hiệu, trong trận liền vang lên tiếng trống tùng tùng, Hàn Kỳ mặt đại biến, vội vàng ngăn cản: - Đại tướng quân không thể làm thế, nữ tử này liên quan tới việc chiến hỏa hai nước có dập tắt được không, không thể làm hại! - Không thể làm hại còn muốn lão bà ta ra tay, các ngươi ngay cả khi đối diện với cường địch phía trước vậy mà chỉ toan tính âm mưu hãm hại trung thần, vì lòng riêng, không nghĩ tới lợi ích quốc gia, không nghĩ tới thể diện bệ hạ, tâm tư đáng chết! Nơi này do đã do ta chủ sự thì tránh ra đừng lắm lời. Vân Tranh giơ tay lên cao, gập lại một ngón: - Thần, thần oan... Lý Thục quỳ xuống bên cạnh Triệu Trinh, cởi mũ ra, nhưng Hầu Tử cầm cờ đỏ phất một cái, lại một loạt tiếng trống dồn vang át mất lời ông ta. Bao Chửng muốn thỉnh cầu hoàng đế ngăn cản Vân Tranh, nhưng hoàng đế chỉ bình tĩnh nhìn Tiêu Hồng Châu không nói không rằng, kệ cả Lý Thục dập đầu bên cạnh. Hàn Kỳ nói nhỏ bên tai Bao Chửng: - Ông hiểu y nhất, Vân Tranh xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, vì sao hạ thủ lạnh lùng như vậy? - Ài, cách đây không lâu hai nữ tử mang chung tú thiên địa Đại Tống chết trên gối của y rồi, bọn họ đã chết được, Tiêu Hồng Nhi ắt cũng có thể chết, ông nhìn cách Kinh Tây quân đối xử với bách tính Định Châu là hiểu họ bất mãn thế nào. - Nhưng không thể để hỏng chuyện hòa đàm được, mau khuyên y đi. Bao Chửng ngẫm nghĩ một lúc, dậm chân chạy xuống đài, tới trước trận hô cao: - Thanh Vân công chúa đi mau, Đại tướng quân đã hạ lệnh, sau ba hồi trống ắt dùng loạn tiễn bắn chết đó, mau mau. Tiêu Hồng Châu vì tính cách giống nam nhi, rất hay ở trong quân doanh, nên hiểu ý nghĩa của cờ hiệu, trống lệnh, sau sau ba hồi chắc chắn có loạn tiễn bắn tới, quân pháp vô tình, nhất là loại danh tướng như Vân Tranh, nghe vậy liền quát tháo: - Vân Tranh, tên hèn nhát, nấp ở trong quân sao phải ảnh hùng, ta là một tiểu nữ tử còn không sợ chết, ngươi sợ cái gì? Có dám ra đây đấu với ta không? Bây giờ mũi giáo chĩa vào Vân Tranh rồi, cả đám đại thần thở phào, Triệu Trinh cũng hứng thú muốn biết Vân Tranh xử lý ra sao. Vân Tranh chẳng động lòng, gập hai ngón tay, trống trận càng thêm gấp gáp. Bao Chửng cuống lên dậm chân: - Đi mau, đi mau, công chúa, trận tên này bắt xuống, hai nước chỉ còn cách lao lên tử chiến thôi với nhau thôi, công chúa muốn thế sao? Tiêu Hồng Châu cũng hiểu không thể để chiến tranh tiếp diễn, nhưng không cam lòng trở về như vậy, quát to hơn: - Vân Tranh, ngươi là đồ hèn nhát... Liên tục bị người ta chửi mắng, Vân Tranh thản nhiên như không, nhưng một người đang cùng Tô Thức cắn hạt dưa xem náo nhiệt không chịu nổi nữa. Tô Thức giữ chặt cương ngựa của Cát Thu Yên: - Tiểu tẩu, Vân đại ca không cho tẩu xuất chiến đâu. - Xéo ra cho ta. Cát Thu Yên đánh bạt tay Tô Thức, bóng hình xinh đẹp thoáng cái xông ra khỏi quân trận, tay cầm trường thương quát: - Con tiện tỳ kia, câm mồm ngay. Vân Tranh mặt đanh lại cười nhạt nhìn Hàn Kỳ: - Giỏi cho kế di họa Giang Đông của các người. Hàn Kỳ ung dung đáp lại: - Vua nhục thần chết, Đại tướng quân thay bệ hạ chịu tội có gì mà phải bất mãn. Triệu Trinh rất cao hứng, vì Vân Tranh tuy đạt tới cực đỉnh võ thần, song xem ra đám quan văn vẫn dư sức ứng phó, tất nhiên Lý Thục chuyến này chắc chắn phải mất chức để xoa dịu Vân Tranh, văn võ kiềm chế lẫn nhau mới là phúc quân vương, trước kia võ tướng địa vị quá thấp, khiến mâu thuẫn chủ yếu là hắn và quan văn, từ khi Vân Tranh xuất hiện, mâu thuẫn liền chuyển hướng, xem ra sau này nên kiềm chế võ lực nhưng nên nâng địa vị võ tướng lên. Tạm gạt chuyện đó sang bên, Triệu Trinh đưa tay để Trâu Đồng Minh rót thêm rượu, xưa nay nữ tử đối chiến là màn hắn thích nhất rồi. Tiêu Hồng Châu thấy quân Tống có người xuất chiến thì mừng lắm, khẽ kẹp bụng ngựa, trường đao cầm ngang trước ngực, thân thể nhấp nhô theo nhịp bước chiến mã rất có quy luật, người có nghề nhìn là biết trình độ kỵ thuật đạt tới nhân mã hợp nhất. Trường thương của Cát Thu Yên mang tua đỏ, mỗi lần xoáy thương đâm tới, tua xòe ra như hoa nở vô cùng đẹp mắt. Trường đao của Tiêu Hồng Châu sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời, mỗi đao chém xuống tựa như mang theo hào quang. Một mỹ nhân mặc võ phục đỏ cưỡi ngựa trắng như tuyết, bên kia là nữ tướng giáp sáng loáng cưỡi ngựa đen, một đao một thương, tiêng vũ khí va chạm cùng tiếng thét lanh lảnh yêu kiều, tạo nên cuộc chiến đặc sắc nhất từ nãy tới giờ. Quân trận hai bên phát ra từng đợt hò reo như sóng gầm. Triệu Trinh xem tới say sưa, hưng phấn tới mặt đỏ bừng bừng, hận không thể tới gần hơn, chợt thấy Vân Tranh ngồi đó im lìm không nói không rằng, nâng chén rượu nói lớn: - Đây mới là cuộc tỷ thí chân chính, mang theo phong thái văn hoa của Đại Tống, truyền lệnh, trận này bất kể thắng bại, trẫm đều trọng thưởng. Không ít người lúc này hâm mộ vì sao mình không có thê thiếp võ nghệ cao cường như thế, cho dù thua mất mạng chăng nữa càng được thưởng lớn, từ trò hề qua một lời hoàng đế thành vinh diệu vô thượng rồi. Triệu Trinh lại gọi Tống Thụ tới nói: - Đây mới là hội minh, đợi lát nữa chiến đấu phân thắng bại cho ca vũ lên, không nên để chiến đấu tiếp tục nữa. Tống Thụ liền sang phía bên đài nước Liêu thi lễ nói: - Thần phụng lệnh hoàng đế bệ hạ sang đối thoại với Đại Liêu hoàng đế bệ hạ. Da Luật Hồng Cơ nhìn hai nữ tử đánh nhau không phân thắng bại dưới sân, hỏi: - Nữ tử kia là ai vậy? - Bẩm bệ hạ, đó là Cát thị Thu Yên, lục phẩm cáo mệnh phu nhân, Vân Đại tướng quân chỉ có một thê một thiếp, Cát thị là kỳ nữ tử ở Đại Tống, được Đại tướng quân đối đãi như thê tử, dù hoàng thái phi, hoàng hậu cũng có thể được gặp, không phải khinh nhờn công chúa. Tiêu Quan Âm chủ động lên tiếng: - Hồng Châu Nhi bản tính đơn thuần tùy tiện, từ khi sinh ra tới giờ được nuông chiều thành quen, thấy bản cung thành tàn tật trong lòng bất bình, mong Đại tướng quân đừng chấp, hội minh là thịnh sự, không nên để đổ máu mới đúng. Tống Thụ lấy từ ống tay áo ra một nén hương, thắp lên cằm vào lư hương, chắp tay nói: - Một tuần hương sau ca vũ Đại Tống sẽ lên kính hiến bệ hạ, không biết nước Liêu chuẩn bị ra sao? Tiêu Quan Âm cười: - Tất nhiên nữ nhi Khiết Đan sẽ ca vũ chúc thọ Tống đế. - Một tuần hương sau hội minh sẽ bắt đầu, không biết ý bệ hạ thế nào? Da Luật Hồng cơ gật đầu: - Trước khi mặt trời lặn, trẫm sẽ mời Tống đế duyệt thiết kỵ Đại Liêu ta. Ở bình đài, Tiêu Hồng Châu sao có thể ngờ nữ nhân đối diện lại khó chơi như vậy, mình vì luyện tập kỵ binh tác chiến bỏ không ít công sức, từng theo hoàng đế viễn chinh phương bắc, từng chiến thắng nữ nhân man tộc hung dữ, sao lại không thắng nổi nữ nhân yểu điệu nước Tống? Quyết định dùng sở trường ném chùy của mình, nhất định đánh nát mặt nữ nhân nước Tống kia.