Cả một ngọn đối lớn bị người Tây Hạ đào lỗ chỗ, không còn cách nào khác, bọn họ không có áo ấm, lại không thể tùy tiện đốt lửa sưởi ấm, nếu không đào hầm ẩn nấp bọn họ không kháng cự được với thời tiết quá ba ngày.
Ủy Ca Ninh Lệnh đứng trong gió rét lạnh lùng nhìn sứ giả Tiêu Đả Hổ: - Cho bọn ta áo ấm, ta sẽ ngoan ngoãn ở nơi này làm mồi nhử choc ác ngươi.
Sứ giả là một văn suy trung niên, ăn mặc kiểu người Tống, tuy áo bông mũ lông, vẫn rét run cầm cập, chà tay vào nhau: - Không có áo ấm các ngươi mới ngoan ngoãn ở chỗ khuất gió này, có áo ấm, trời mới biết các ngươi sẽ đi đâu, ngay quốc tướng quý quốc còn không coi sinh tử của các ngươi ra gì, vì sao bọn ta phải bận tâm.
- Giờ các ngươi không có lựa chọn nào khác, nếu có thể khiến quân Tống đâm đầu vào bẫy, nói không chừng đại vương ta sẽ cho các ngươi ít áo chống rét.
Ủy Ca Ninh Lệnh mặc dù y phục mỏng manh, nhưng lưng rất thẳng, cười quỷ dị: - Ý ngươi là bất kể thế nào bọn ta cũng chỉ có một vận mệnh đi làm mồi nhử cho các ngươi?
Sứ giả cười: - Không sức mạnh nào có thể thay đổi được. . Ặc... ngươi... ng. .
Ủy Ca Ninh Lệnh vươn tay, bóp cổ sứ giả, dùng một tay nhấc thân hình gầy gò của tên sứ giả lên, tay còn lại lột áo bông trên người hắn, cùng lúc đó Trương Hạ dẫn đám người ăn mặc ấm áp tới bao vây hơn trăm người trong đoàn sứ giả.
Bọn họ không giết người mà lột hết quần áo của đối phương, chỉ trong thời gian ngắn sứ giả chỉ còn quần lót lạnh muốn ngất xỉu, rống lên: - Đại vương sẽ không tha cho các ngươi.
Ủy Ca Ninh Lệnh lấy một vò rượu ra uống: - Lão phu là mãnh hổ, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác để sống.
Trương Hạ sai bộ hạ thả người Liêu bị khống chế ra, để mặc bọn chúng tự sinh tự diệt, cẩn thận hỏi Ninh Lệnh Ca: - Đại soái tiếp theo thế nào?
Ủy Ca Ninh Lệnh chỉ phương bắc: - Ninh Lệnh Châu!
Trương Hạ thất kinh: - Nơi đó cách đây ba trăm dặm, mạt tướng sợ tướng sĩ không kiên trì được.
Mấy ngày qua Ủy Ca Ninh Lệnh sai thân binh lén lút đi lấy y phục của người Liêu chết trận, mặc dù chưa đủ vượt qua mùa đông, miễn cưỡng giúp ba nghìn người không tới mức chết rét: - Bây giờ điều chúng ta cần là thời gian, đợi khôi phục khôi phục lại trạng thái năm xưa, lúc ấy hơn vạn trai tráng Tây Hạ đi đâu mà chẳng sống được.
- Nhưng Ninh Lệnh Châu là trọng địa nước Liêu...
Ủy Ca Ninh Lệnh vỗ vai Trương Hạ: - Đằng nào chẳng phải liều một phen.
Lương Tập không rơi vào bẫy như Đàm Uy lo lắng, vì theo lệnh của Vân Tranh nếu tung tích của đám người Ủy Ca Ninh Lệnh nằm ngoài ba mươi dặm thành Hà Khúc thì ngừng tiến quân, nên không tìm thấy người Tây Hạ, hắn đóng quân bên Thiên Quan hạ, sau khi nhận được lệnh mới, vội vàng quay về Hà Khúc đợi Vân Tranh tới thảo luận phương hướng tác chiến.
Vân Tranh không ngờ Tiêu Đả Hổ đích thân dẫn quân tới Hà Khúc quan, đây là cơ hội rất tốt, mùa đông quân tống có lương thực tiếp tế sung túc, người Liêu lại không được như thế.
Đại quân của người Liêu đi trước, theo sau sẽ là lượng lớn mục dân dẫn theo bò dê, thịt chính là quân lương của bọn họ, da lông là áo quần của bọn họ, sữa là đồ uống, với người thảo nguyên mà nói có bò dê là có tất cả.
Trên bầu trời hai đội hải đông thanh không ngừng đánh nhau, thi thoảng lại có con bị thương rơi xuống, không phân rõ được của bên nào.
Vân Tranh nhìn cuộc chiến bất phân thắng bại, ánh mắt toàn niềm vui, ở vùng bầu trời quạnh quẽ này, tìm lại được chút cảm giác không quân chiến đấu đời sau.
Chuyện này Đàm Uy đã báo cáo rồi, Vân Tranh không tin lắm nên thử một phen, trong Kinh Tây quân có rất nhiều hải đông thanh huấn luyện thất bại.
Không phải con hải đông thanh nào cũng có thể huấn luyện được thành chiến ưng hoặc để đưa thư, mười con được một con là không tệ, bao năm qua Vân Tranh mua về cùng ấp ra gần 200 con hải đông thanh, đem dùng được chỉ có mười sáu con.
Hải đông thanh bắt về thì khả năng huấn luyện thành chiến ưng cao hơn, còn đám ấp ra thì hơi ngốc, không làm được động tác phức tạp.
Vân Tranh ỷ đông hiếp ít thắng là không cần bàn cãi, khi đội chiến ưng của y bay quanh tuyên bố chủ quyền không phận thì quân Tiêu Đả Hổ cũng rút lại.
- Hàm Ngưu, ngươi dẫn quan bản bộ tấn công hậu trận người Liêu, cướp được bao nhiêu bò dê thì cướp, nếu bị người Liêu tập kích thì lấy giết bò dê làm nhiệm vụ hàng đầu.
Hàm Ngưu lập tức dẫn ba nghìn thân vệ truy theo hướng người Liêu, trận truy kích chiến này ít nhất tới rạng sáng mai mới diễn ra. Hàm Ngưu đi rồi, Vân Tranh hạ lệnh cắm trại, quân sĩ phân chia nhau làm việc, tới Thiên Quan hà lấy băng về để đun nước nấu cơm.
- Đại quân của Địch soái đã lùi lại tránh tiếp xúc với người Liêu, chúng ta tiến quân quá chậm, không cách nào phối hợp được với Hà Bắc. Thấy Vân Tranh nhàn nhã pha trà uống, Trần Lâm thở dài nói:
Vân Tranh chẳng thèm ngẩng đầu lên: - Địch soái nói vậy sao?
Trần Lâm trầm ngâm một lúc: - Đây là ý của trung xu.
Vân Tranh gật đầu không nói nữa, cầm cốc trà nóng cho thêm ít gừng nhấp từng ngụm nhỏ, gió lạnh ngồi bên bếp làm cốc trà nóng, còn gì bằng.
- Đại tướng quân có nói quân lược lão phu cũng không hiểu. Trần Lâm rốt cuộc không nhịn được: - Nay Đại Tống ta binh cường mã tráng, vì sao không đánh nhanh tiến nhanh, nay đã vào mùa đông, chẳng những không tiến về phía đông, phía bắc mà hướng về phía tây, lão phu không biết bệ hạ đợi được tin chiến thắng hay không.
Vân Tranh thản nhiên nói: - Bệ hạ muốn nghe tin thắng trận chứ không phải tin thất bại, thắng lợi dù muộn một chút cũng không sao, nếu tin thất bại truyền về, bệ hạ sẽ không có cơ hội nghe thêm bất kỳ tin tức nào nữa.
- Đây là lời đại bất kính. Trần Lâm nắm chặt tay: - Ta không quan tâm tới các vị có thể hoàn toàn thu phục Yến Vân hay không, chỉ muốn bệ hạ nghe được tin Đại tướng quân đánh vào Yến Vân, bệ hạ đã sắp hết thời gian rồi.
Vân Tranh thở dài, ra trận lại không đánh trận dựa trên tình thế chiến trường, đây là đại kỵ, nhưng không còn cách nào khác, tình thế này rất đặc thù: - Sức khỏe bệ hạ tệ lắm rồi sao?
- Trước khi nhập đông đã nôn ra máu.
- Ài ... ông yên tâm, ta đã có bố trí, nếu ông cần tin chiến thắng, sẽ có nó.
Thời tiết rất tốt, bầu trời xanh lam không có lấy một đám mây, chỉ có gió lạnh thổi qua những cành cây khô héo phát ra âm thanh kỳ quái.
Ủy Ca Ninh Lệnh ngồi trên ngựa không ngừng cổ vũ ba nghìn binh sĩ, sau khi bố trí xong cho đám bộ hạ không có áo ấm, ông ta dẫn số quân tinh nhuệ nhất tập kích Ninh Biên châu.
Ông ta biết quân sĩ trốn dưới những cái hầm không cầm cự được lâu, bất kể thời tiết hay quân Tống tìm được đều hậu quả khó tưởng tượng, nhưng lúc này không thể nghĩ nhiều, chỉ còn cách tới Ninh Biên Châu thật nhanh.
Vân Tranh dẫn mười vạn binh mã tới, Tiêu Đả Hổ lùi lại giữ khoảng cách an toàn, lúc hai quân giằng co là cơ hội tốt nhất cho ông ta.
Ba trăm dặm đường với kỵ binh mà nói chỉ mất hai ngày đường, Ninh Biên châu kỳ thực chính là Ninh Biên thành, vì ngoài tòa thành này ra cả châu không còn tòa thành nào khác.
Giữa hoang nguyên muốn xây dựng thành trì không dễ, vì thiếu đá, nơi này chỉ có thể đắp thành đất, vì thế Ninh Biên thành chẳng qua chỉ là tòa đại viện dùng tường đất quây thành thôi, tường cao không quá hai trượng, chu vi không quá năm dặm.
Ủy Ca Ninh Lệnh tới nơi thì đã là nửa đêm, ba nghìn binh mã nấp sau ngọn đồi, ăn uống qua loa, dù ai cũng muốn có thức ăn nóng, nhưng ông ta lờ đi ánh mắt cầu khẩn của binh sĩ, lấy bánh kho trong lòng ra, nhai răng rắc.
Nước trong túi da đã biến thành băng, đám bộ hạ thè lưỡi liễn tàn tuyết trên đá giải khát, mặt mũi bị gió lạnh thổi làm ứt ra, máu đông cứng trên má như nước mắt.
Trương Hạ lấy túi nước cất trong lòng đưa cho Ủy Ca Ninh Lệnh, vì có cơ thể sưởi ấm nên nước vẫn còn uống được, ông ta chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đưa cho thân binh đang liếm tuyết.
- Đáng lẽ ngươi không cần theo ta chịu khổ.
- Đại soái không biết rồi, Trương gia tuy được quốc tướng tin tưởng, nhưng chỉ có đường ca của thuộc hạ thôi, còn Trương Hạ chỉ mong đường huynh có thể bảo vệ được cho thê nhi an toàn.
Ủy Ca Ninh Lệnh thắc mắc: - Vì sao?
- Vì quy củ của Trương gia, không đem tính mạng toàn tộc phó thác vào một người, tách ra gây dựng nhánh khác là điều phải làm, như thế huyết mạch Trương gia mới không đoạn tuyệt. Tương lai đại soái có được thiên hạ muốn mạt tướng giết hết người Trương gia dưới trướng quốc tướng, mạt tướng cũng không nương tình.