Vân Tranh sau khi tuần thị một vòng về hậu trướng, vẻ mặt có phần lười nhác, đưa cho Lam Lam một lá thư, Lam Lam nghi hoặc nhận lấy, xem qua mím môi cười: - Chàng có gan đem chuyện ở nơi này nói với Khinh Doanh thật à? Còn tưởng chàng đợi tới khi về nhà đến lúc chuyện đã rồi ... Ồ, xem này, Khinh Doanh đúng là đương gia chủ phụ, hiền huệ tới mức người ta không còn gì để nói, bảo thiếp hầu hạ chàng cho tốt. Đại lão gia, chàng nói xem, thiếp phải hầu hạ chàng thế nào mới gọi là tốt?
- Dù tốt hay xấu thì ta đều không thể che dấu Khinh Doanh, nàng ấy mới là chủ phụ nội trạch Vân gia.
- Hi hi, Khinh Doanh biết thì tất nhiên là không phải vấn đề lớn, nếu người khác biết mới là đại họa của chàng.
- Chỉ cần Khinh Doanh không ý kiến, người khác ta chẳng sợ, nữ nhân là ngọn nguồn tai họa, ta đã tiếp nhận nàng thì tất nhiên là chuẩn bị sẵn sàng đón nhận tai họa. Vân Tranh mắt nhìn bản đồ lơ đễnh trả lời, nhưng giọng chắc nịch: - Thư này tới đây tức là trong nhà đã đi rồi, nàng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đi, chúng ta có thể đi bất kỳ lúc nào đấy.
Lam Lam lòng ngọt như rưới mật, nam nhân như vậy mới xứng để nữ nhân nương tựa, tinh nghịch hứ một tiếng, ôm tay y: - Yến vương điện hạ, thiếp không hiểu, mục tiêu của chàng rõ ràng là Yến Vân, vì sao cứ nhìn Thượng Kinh và Trung Kinh, chẳng lẽ chàng muốn diệt Liêu thật à?
- Ta còn chưa phải Yến vương, đừng gọi linh tinh. Vân Tranh lắc đầu: - Tiến lên phía trước không thành vấn đề, nhưng khi đó chúng ta không có núi non để thủ, trú quân sẽ hao phí quá nhiều, không phải chuyện tốt.
- Thế sao, thiếp không thấy chàng đang mưu tính trú quân, mà mưu tính ai đó, đêm qua ngủ chàng nghiến răng gọi ra một cái tên là Bột Bột. Lam Lam vừa quan sát sắc mặt Vân Tranh vừa nói: - Sáng nay hỏi Hầu Tử, hắn nói Bột Bột là học sinh của chàng, do một tay chàng dạy dỗ, cũng là chàng an bài tới Liêu Đông, sao thế hiện giờ không khống chế được nữa à?
Vân Tranh không trả lời Lam Lam, ngồi xuống ghế nhắm mắt lại, Lam Lam thấy y không muốn nói liền lấy cái chăn đắp lên người y, bế tiểu nha đầu ra ngoài tắm nắng.
Hôm nay Hầu Tử nói nhất định sẽ kiếm một con trâu nhiều sữa làm vú nương cho Loan Loan, phải tìm hắn rồi.
Quân doanh rất náo nhiệt, tiếp tế của triều đình đã tới, mặc dù bị tàn binh Tây Hạ cướp đi một phần, số còn lại vẫn rất phong phú, quan trọng nhất chính là thư nhà của tướng sĩ.
Người biết chữ trong quân thành bánh thơm phưng phức, được huynh đệ vây quanh, cấp thiết hi vọng hắn sớm đọc thư của mình.
- Vương Thành, lão bà ngươi sinh nhi tử, chúc m... Khoan, con bà nó ngươi đã đi hai năm rồi mà lão bà của ngươi còn sinh con được à?... Ồ, thì ra một tuổi rưỡi rồi, thế mới đúng...
Nếu là thường ngày thế nào Lam Lam đi qua cũng có không ít ánh mắt vụng trộm lén nhìn, nhưng hôm nay thì khác không mấy ai chú ý tới nàng nữa, nàng đi giữa quân doanh, lắng nghe những âm thanh sống động đó, nàng chưa bao giờ thu được một lá thư của người thân.
Từ khi nàng tới Đông Kinh liền rơi vào cuộc sống mỹ diệu do vô số cạm bẫy tạo thành, người ở nơi đó không nói thật, hôm nay nói với ngươi những lời mật ngọt, nói không chừng mai là người hại ngươi thảm nhất.
Chuyện đó xa rồi, nàng không muốn nhớ tới nữa, nam nhân nàng yêu không phụ nàng, thậm chí còn hơn nàng mong đợi, dần dần kéo nàng ra khỏi bóng ma cung cấm.
Vốn phải đi tìm Hầu Tử, Lam Lam nghĩ một lúc chuyển hướng về phía lều Trần Lâm.
Đợt tiếp tế hôm nay không đơn thuần.
Bá chủ phương bắc hùng phong chẳng còn, hùng tâm của Da Luật Hồng Cơ bị hết thảm bại này tới thảm bại khác tiêu hao hết.
Trong mắt hắn, Vân Tranh phá Cư Dung quan không phải chuyện quá khó khăn, một khi đại quân Vân Tranh phái tới Cổ Bắc Khẩu cắt đứt liên hệ giữa Nam Kinh và Trung Kinh đạo, một trăm vạn đại quân của mình ở khu vực chật hẹp này tranh phong với hai danh tướng Đại Tống cũng lành ít dữ nhiều.
Một Tàng Ngoa Bàng mang đi vô số người Liêu, trong đó có gia quyến tướng sĩ trong quân, những quân tốt bộ tộc biết được người nhà gặp bất hạnh, ý nghĩ đầu tiên là quay về cướp lại người.
Da Luật Ất Tân vì che dấu chiến bại ở Đồng Đầu quan cố ý phái người đưa tin Một Tàng Ngoa Bàng cướp người ở Trung Kinh đạo truyền đi.
Đây là đòn trí mạng với trăm vạn đại quân.
Lần nữa bị người mình đâm dao sau lưng làm Da Luật Hồng Cơ nổi điên, hắn thà giao Yến Châu cho nước Tống đổi lấy vật tư, sau đó quay về phương bắc tính sổ với Một Tàng Ngoa Bàng, Da Luật Tín, Da Luật Ất Tân.
Hắn không hận Một Tàng Ngoa Bàng, cũng không hận Vân Tranh, Địch Thanh đã ép mình tới đường này, ba người họ là kẻ địch, dùng mọi thủ đoạn là bình thường, nhưng hắn không dung thứ cho sự phản bội của Da Luật Tín và Da Luật Ất Tân.
Trong mắt hắn nước Liêu vẫn là một đế quốc cường đại, chỉ cần tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực, đánh tan Vân Tranh, Địch Thanh, dọa Một Tàng Ngoa Bàng không dám đông tiến đều là chuyện bình thường.
Cho nên kẻ khiến nước Liêu đi xuống là Da Luật Tín và Da Luật Ất Tân, không giết được hai kẻ này mình chết không nhắm mắt.
Với người Tống mà nói, đặc biệt là quan văn, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì không tính là vấn đề.
Vì thế cuộc đàm phán ở Đông Kinh nhanh chóng có kết quả, quan văn trong triều lần này giành được thắng lợi lớn ở bàn đàm phán, nước Liêu sẽ dâng thành đổi lấy viện trợ, bắt đầu từ khi đại quân tiến vào Cư Dung quan, tới khi đại quân toàn diện tới Yến Châu.
Yến Vân đã trong tầm tay rồi, nếu có thể dễ dàng giải quyết chuyện Yến Vân là tốt nhất, bây giờ vấn đề không phải là người Liêu nữa mà là Vân Tranh, quan viên sau khi cân nhắc thiệt hơn thống nhất ý kiến giết Vân Tranh là chuyện ngu xuẩn nhất.
Chưa nói Vân Tranh sẽ dẫn bộ hạ trung thành với mình tạo phản, chỉ riêng điều bị sử gia chửi rủa đã khiến bọn họ bỏ tâm tư này.
Nguy hiểm hơn nữa một khi Vân Tranh làm loạn, tình thế tốt đẹp hiện giờ của Đại Tống hủy trong sớm tối.
Ví dụ Ngữ Tử Tư ngay trước mắt, cho dù có giết sạch già trẻ Vân gia, một khi Vân Tranh muốn mượn lực lượng nước địch báo thù, y sẽ còn tàn độc hơn cả Ngũ Tử Tư, đó là đáp án Lỗ Thanh Nguyên đưa ra.
Sau khi trưng cầu ý kiến hoàng tộc, thế gia, huân quý, bọn họ cho rằng nâng Vân Tranh lên thần đàn sau đó tiễn ra biển làm thần tiên là tốt nhất, càng nhanh càng tốt.
Dù sao Vân Tranh sớm đã nói mình muốn ra biển, đệ đệ của y ở ngoài biển kiếm địa bàn cho Vân gia, đây là việc mọi người cùng vui, sự nghiệp của Vân Tranh đã tới đỉnh cao rồi, y muốn ra biển tìm núi tiên hư vô xa xăm, đây là kết cục quá tốt.
Nên đi phải đi, nên giữ phải giữ, Đại Tống còn có viên đại soái Địch Thanh thành thà đáng tin trấn nhiếp ba quân, rất tốt, đôi mắt Vân Tranh luôn phát ra cái vẻ cao hơn người một bậc, dù hoàng đế hay quan viên cũng nhìn đủ rồi, không ai muốn một người dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Đại Tống thời gian qua phát sinh rất nhiều biến hóa, truy tận gốc không phải vì Vân Tranh, hay đệ đệ y, sĩ đại phu đã phát hiện ra nhiều dấu hiệu không tốt, ví như thương cổ không ngờ lớn gan tới dám tự ý chủ trương rồi.
Hệ thống thương nghiệp cực kỳ to lớn của Thôi gia cuối cùng đã chia năm xẻ bảy sau khi Thôi Đạt mất tích thần bí, thế là đám sĩ đại phu tranh nhau thu lại đất đã mất, giương cờ của hoàng đế khống chế chi phụ của Thôi gia trong tay, thủ đoạn chủ yếu là cho Thôi gia ba cái danh hoàng thương, Thôi gia bị lợi ích làm mờ mắt hoàn toàn thất thủ.
Ở thảo nguyên Điền Tây xa xôi, căn nhà gỗ hùng vĩ đột nhiên bốc cháy, mục nhân kinh hoàng chạy ra, chỉ có hai vị chủ nhân ăn sung mặc sướng không thoát.
Hàn Lâm lặng lẽ nhìn Tín Vương và chúc quan bị giết chết, lặng lẽ nhìn hắc y nhân thân pháp nhanh nhẹn phóng hỏa đốt nhà, lặng lẽ nhìn bọn họ trốn vào đồng hoang thay y phục quân đội sau đó tiếp tục tuần tra.
Hoàn thành lời hứa, Hàn Lâm thu thập hành trang, một mình bước trên con đường dài cô độc...