Thấy Triệu Trinh đã xuôi xuôi rồi, Vân Tranh liền thêm câu chốt: - Bệ hạ, Địch công cũng là hết cách mới phải làm thế, lần sau có chiến tranh, ông ấy còn dùng biên quân, nếu không nuôi cho no họ thì lần sau sao sai bảo được họ nữa.
Triệu Trinh quả thật rất thông minh, mới nghe vậy là liên hệ ngay tới chuyện khác: - Nói như thế, ngươi buông quyền Vũ Thắng quân, mấy tháng trời nằm nhà không ngó ngàng gì tới chuyện phong thưởng, vì ngươi có đội quân khác đề dùng?
Vân Tranh thẳng lưng đáp: - Vâng, Thiếu niên quân đã có quy mô sơ bộ.
Triệu Trinh giật mình: - Thiếu niên quân không phải là Vũ Thắng quân à?
- Mặt trời mọc lên, đường ngập ánh sáng Sông chảy ra biển, đại dương mây mông Rồng rời đáy vực, móng vảy tung bay Hổ con gầm rú, muôn thú ký hoàng Chim ưng thử cánh, bụi đất mịt mùi Vân Tranh lùi lại một bước ngân vang bài hát thiếu niên Trung Quốc, khom người nói: - Đó là hoài bão của thần về Thiếu niên quân, bệ hạ thấy Vũ Thắng quân xứng đáng với hình ảnh đó không?
Triệu Trinh nhẩm lại lời thơ hào khí, kích động hỏi: - Vậy thiếu niên quân nay ở đâu, số lượng thế nào?
Chẳng những Triệu Trinh kinh ngạc, hai mắt luôn lờ đờ của Trần Lâm cũng mở lớn, trong mắt ông ta, Vũ Thắng quân đã là cường quân rồi, không ngờ Vân Tranh còn có đội quân cường đại hơn, làm ông ta chấn động nhất là, Mậ Điệp ti lại chẳng biết chút nào, chỉ cần phát hiện Vân Tranh có che dấu, ông ta sẽ ra tay.
- Không có ý chỉ của bệ hạ, ai dám tự kiến quân, thiếu niên quân hiện giờ chỉ là hương dũng, đúng như tên gọi, bọn họ là con cháu binh sĩ trong sương quân, người độ tuổi thiếu niên nhân số không quá ba nghìn, hiện tiếp nhận quân sĩ kinh nghiệm huấn luyện võ thật thể lực cơ bản, học chữ nghĩa, muốn thành quân cần thêm vài năm huấn luyện quân sự đích thực. Vi thần chỉ xin bệ hạ cho trước một cái danh phận, thần đã đắc tội sạch với ngự sử ngôn quan rồi, không chịu nổi mấy lời đồn thổi nữa.
Triệu Trinh không biết mình nên thở phào hay thất vọng nữa, Nông Trí Cao gây loạn Quảng Nam làm hắn có nhận thức tương đối rõ về hiện trạng be bét của quân đội Đại Tống hiện giờ, mỗi Tây quân và Vũ Thắng quân khiến hắn cảm giác không đủ, nghi hoặc hỏi: - Vì sao ngươi lại bỏ Vũ Thắng quân để thao luyện Thiếu niên quân, chẳng phải lên chiến trường thì lão binh luôn tốt hơn sao?
- Bệ hạ, Thiếu niên quân là quân kiểu mẫu của Đại Tống trong tương lai, số còn lại cần đào thải, vì bọn họ không thể làm tấm lá chắn cho Đại Tống nữa, bọn họ đã không theo kịp bước tiến thời đại nữa rồi. Vân Tranh nghiêm trang nói: - Từ khi thuốc nổ mới xuất hiện, phương thức chiến tranh đã thay đổi, binh sĩ cũ không biết sử dụng thuốc nổ thì quá phí phạm ưu thế này.
Triệu Trinh lắc đầu, giọng có chút thương cảm: - Khanh muốn cải biến quân chế sẽ gặp trở ngại không thể hình dung được, cho dù trẫm có đồng ý, đây không phải chuyện dễ dàng, văn thần sẽ không để cho khanh thực hiện đâu, họ không cần nghe khanh giải thích đúng sai, chỉ cần lên tiếng họ sẽ phản đối, thậm chí mang cả chuyện không liên quan như nhân phẩm cá nhân, hay thân thích khanh ra đả kích, khanh sẽ phải nhận áp lực không tưởng tượng nổi, trẫm cũng vậy.
Biết hắn liên tưởng tới Khánh Lịch tân chính, Vân Tranh vội nói: - Bệ hạ, cải cách quân chế khác với chính thể, thế nên chỉ cần Thiếu Niên quân trỗi dậy, các đại thần khác sẽ không ngồi nhìn, bọn họ càng ác cảm với thần cải cách sẽ càng thuận lợi.
- Nếu không Thiếu Niên quân nắm hết binh quyền là điều các đại thần không chấp nhận, chỉ cần bệ hạ kiên quyết bảo vệ Thiếu Niên quân, không để họ phân tán đánh nát thì ắt họ sẽ lập đội quân khác có thể đấu lại.
- Cũng giống như Địch công nhìn thấy đạo thủ thắng của Vũ Thắng quân, cho nên mới mạo hiểm chia chiến lợi phẩm cho Tây quân, hi vọng Tây quân theo kịp Vũ Thắng quân, không tới mức tụt hậu, những lời này Địch công không nói ra được, nếu không thành loại tiểu nhân trong quân, cho nên đành im lặng chịu oan ức. Bởi thế vi thần mới nói Địch công bị đàn hặc là lỗi của thần.
- Trẫm hiểu ý khanh, chuyện này ... xem ra không phải là không thể thực hiện. Triệu Trinh trầm ngâm, thời gian qua đám văn thần liên tục xin hắn quân tốt của Vũ Thắng quân, trong đó chín vị quân hầu là trọng điểm tranh giành, số thuốc nổ Tằng Công Lượng chưa làm ra cũng bị bọn họ đặt trước hết.
Tới giờ hắn vẫn ra sức giữ Vũ Thắng quân, nắm chắc đội quân này trong tay, nhưng xem ra nếu như có Thiếu Niên quân thì không cần nữa rồi, buông tay ra, những đại thần kia sẽ xông vào như hổ đói phân chia sạch sẽ Vũ Thắng quân.
Những quân hầu kia ắt sẽ được trọng dụng, quân bọn họ luyện ra tất nhiên mang dấu ấn Vũ Thắng quân, như thế quân chế sẽ âm thầm thay đổi, đến khi Thiếu Niên quân thực sự trỗi dậy, việc cải cách quân đội cũng sẽ diễn ra thuận lợi hơn, nếu trẫm nắm trong tay thêm chín đội quân thậm chí còn mạnh hơn Vũ Thắng quân, chuyện thu hồi Yên Vân Thập Lục châu bao đời hoàng đế Triệu gia mơ ước sẽ không phải là viển vông nữa.
Đây chính là thủ đoạn treo củ cải trước mặt lừa.
Nghĩ tới đó Triệu Trinh cố áp chế hai tay kích động tới run lên: - Khanh có kế hoạch toàn diện không?
- Đây là kế hoạch lớn, vi thần chuẩn bị cùng Địch công thương lượng xong sẽ bẩm báo, nếu bệ hạ có thời gian rảnh, hãy cùng tham dự với thần. Vân Tranh nắm tay đập ngực nói: - Nếu được bệ hạ ủng hộ, thần không tin năm năm sau, quân đội của Đại Tống lại không vượt qua được sông Dịch, lấy lại đất đai Hán Đường.
Triệu Trinh đi lại mấy vòng trong đại điện mới làm lắng dịu máu huyết như muốn sục sôi, một lúc sau hiếm hoi quyết đoán lệnh: - Truyền chỉ của trẫm, Địch Thanh tự ý phân chia chiến lợi phẩm, tội không thể bỏ qua, tước ấn tín, đóng cửa hối lỗi, không có lệnh không được rời kinh. Vân Tranh ẩu đả giám sát ngự sử, càn rỡ vô phép, là lỗi giáo hóa chưa đủ, đóng cửa đọc sách, không có lệnh không được rời kinh.
Vân Tranh cuống lên: - Bệ hạ thần còn phải đi thi.
Cái tên này chưa thời khắc nào quên chuyện thi cử, Triệu Trinh xua tay: - Ngươi sẽ được toại nguyện, lui đi, hôm nay khanh làm trẫm đau đầu đủ rồi.
- Để lão nô tiễn Vân hầu. Trần Lâm chủ động đứng dậy nói:
Nhìn lão thái giám run run chống gậy, Vân Tranh đi bên cạnh lo nơm nớp, chỉ sợ ông ta ra kia trúng gió lớn ngã lăn quay ra đó, không khéo mình bị oan, nên khéo léo từ chối ông ta, Trần Lâm cười ha hả, nhất quyết muốn tiễn.
Lần này không cần tiểu thái giám dìu, Trần Lâm một mình tiễn Vân Tranh đi: - Hà, già rồi, vốn cố gắng hầu hạ bệ hạ được năm nào hay năm đó, chỉ là hôm nay nghe Vân hầu nói, lão phu khao khát một ngày thấy hầu gia xuất quân vượt Dịch thủy, đòi lại đất đai xưa, Thạch Kính Đường dâng Yến Vân Thập Lục châu cho Khiết Đan, làm Đại Tống ta mất sạch chỗ hiểm để thủ, bao năm trải quân khắp biên cảnh mà vẫn run rẩy đợi địch xâm nhập, mỗi lần như thế đều gây ra tai nạn tàn khốc của Đại Tống, quan gia mỗi triều đều đặt mục tiêu thu hồi Yến Vân Thập Lục châu, chỉ là mơ ước càng ngày càng xa, nay có tia hi vọng, chỉ mong thành sự thực.
Các ngươi biết thế còn ra sức làm suy yếu quân đội, con bà nó, khác nào không mua sổ xố lại cứ muốn trúng giải, đời làm gì có chuyện ngon lành nữa.
- Đó là mong muốn của các đời quan qua Đại Tống, không biết Vân hầu muốn gì?
Vân Tranh từ lúc vào cung chưa lúc nào buông lỏng cảnh giác: - Vân mỗ bản tính lười nhác, vốn muốn cả đời du lãm sông núi, không ngờ bị ép vào chốn hồng trần, con người Vân mô không làm thì thôi, đã làm phải làm cho rốt ráo, đánh bại hết địch lăm le, không tin lại không được an nhàn. Khi đó chỉ mong có hòn đảo nhỏ, trồng kín hoa đào, cưỡi ngựa, chẻ củi, gánh nước, mở cửa ra là thấy biển rộng mênh mông...
Trần Lâm quả nhiên không tiễn Vân Tranh nữa, nhìn y đi vào hành lang, lần này y đi đúng hướng, là bên trái, chỉ là đi rất nhanh, lẩm bẩm: - Cha gia nhớ kỹ lời này, dù cha gia chết, sẽ có người nhớ.