Vân Tranh đang cẩn thận giúp tiên sinh buộc áo tơi, nghe thế khựng người lại, vậy là Lam Lam đạt được mục đích rồi, không biết nên chúc mừng nàng không, chỉ là chẳng trách người ta nói hoàng gia vô tình, một đêm thăng mười cấp, đó là sự sủng ái kiểu gì vậy? Bây giờ e không chỉ hậu cung ngứa mắt với Lam Lam đến triều thân cũng để ý nàng rồi, sau này dù phạm lỗi nhỏ cũng bị người ta phóng to vô hạn: - Tiên sinh đã gặp Lam Lam rồi đấy, cô ấy ở nhà học sinh hơn một năm, cùng Khinh Doanh, Tịch Nhục mở xưởng ươm tơ, chính tiên sinh còn khen ngợi là chăm chỉ cơ mà.
Bành Lễ tiên sinh thất kinh: - Ngươi an bài nữ tử này vào cung sao?
Vân Tranh lắc đầu: - Không, học sinh rất không muốn một khuê nữ tốt như cô ấy nhập cung, trước kia con cực lực ngăn cản mà không được, cô ấy nói đó là tâm nguyện của cha cô ấy.
Bành Lễ tiên sinh lau trán, không rõ là mồ hôi hay nước mưa, hồn phách còn chưa trở về: - Trường Sinh, ngươi hãy nhìn vi sư trả lời, chuyện này không phải do ngươi an bài.
Vân Tranh đưa tay lên trời, quỳ xuống thề: - Học sinh thề chưa bao giờ ám thị, dung túng hoặc cưỡng ép Lâm Lam Lam nhập cung, nếu có chuyện này, sẽ không được chết tử tế.
Bành Lễ tiên sinh không phải không tin, mà là sự thể quá nghiêm trọng, đỡ Vân Tranh đứng dậy: - Sau này ngươi nên tránh thật xa nữ nhân đó, coi như không hề quen biết, quyết không được có bất kỳ qua lại nào, nếu không đời này của ngươi coi như bị hủy. Cho dù ngươi có lập được công lao hiển hách thế nào, người ta cũng chỉ nói, ngươi nhờ hiến nữ nhân cho hoàng đế mà được vinh hiển, đây là chuyện bì người người phỉ nhổ, lời thế gian vô cùng khủng khiếp, nhớ chưa, mau hứa với vi sư đi.
Thấy tiên sinh khẩn thiết như vậy, Vân Tranh đành phải nói: - Tiên sinh, con hứa, trừ khi phải vào kinh tham gia đại khảo, nếu không tuyệt đối không bước vào Biện Lương một bước.
Bành Lễ tiên sinh rơi nước mắt, vỗ đầu Vân Tranh: - Ngoan, thế này mới là trẻ ngoan, đi đi, hãy tới đập Đô Giang, dẫn bộ hạ của ngươi đi thật xa huấn luyện, chuyện khác hãy để vi sư ứng phó.
Vân Tranh lần nữa quỳ xuống, khấu đầu với Bành Lễ tiên sinh ba cái, lòng vô cùng cảm động, khi lên ngựa rời đi còn mấy lần quay đầu nhìn, ông cụ đó vẫn đứng dưới mưa vẫy tay với mình, hai mắt cay xè, quát lớn thúc ngựa đi.
Qua rồi cái tuổi khao khát tình cảm cha mẹ, Vân Tranh đã lập nên gia đình của mình, sắp có con của mình, nhưng thứ y thích nhất vẫn là tình thân và sự quan tâm.
Vì thế mới dẫn về Tịch Nhục, vì thế mới nhận Hàm Ngưu và Hầu Tử, mặc dù hai người họ trước đó còn bắt y cướp của, rồi mới dẫn cả đoàn người chẳng liên quan gì từ ổ cường đạo về, bấp chấp tất cả cưới Lục Khinh Doanh, chỉ để tạo ra một cái nhà. Cha mẹ thì không có cách nào tạo ra được, chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, cho nên khi Lục Khinh Doanh muốn một bức tranh để đem thờ, hai huynh đệ từng ngồi với nhau rất lâu mà vẫn không hình dung ra được cha mẹ mình sẽ như thế nào.
Hôm nay y cảm nhận được một tình cảm gần giống như thế, tới từ ông cụ thường ngày nghiêm khắc, rất hay đánh mắng y, cảm thụ được sự quan tâm yêu thương và hi sinh hoàn toàn thuần túy.
Toàn thể Giáp Tử doanh hành động, bọn họ xếp thành từng đội nhóm, lặng lẽ vào núi.
Thời tiết thế này thực ra không phải là ngày thích hợp để vào núi, mưa lớn rất dễ xảy ra sạt lở, nhưng binh tốt Giáp Tử doanh đã quen nghe mệnh lệnh của Vân Tranh, tướng chủ làm việc luôn có lý do.
Tướng chủ muốn vào núi tất nhiên có đạo lý riêng, Chu Đồng chỉ mở miệng hỏi một câu đã bị Lương Tiếp và Bành Cửu nhìn như kẻ ngốc, trong mắt hai huynh đệ họ, lời tướng chủ nói không cần nghi vấn, đây là điều chảy qua máu lửa chứng minh, không phải niềm tin mù quáng.
- Tướng chủ, chúng ta vào núi thế này, liệu có sáng suốt không? Chu Đồng nghĩ mãi không thấy lời giải thích nào ổn thỏa, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng hỏi:
- Không sáng suốt, thậm chí có thể nói là ngu xuẩn, nhưng mệnh lệnh của ta đã đưa ra thì phải thực thi, ngươi thấy có vấn đề à? Vân Tranh tâm trạng kỳ thực không hề tốt, chủ yếu là vì nghe tin về Lam Lam, lời nói có phần gay gắt:
Chu Đồng lau nước mưa trên mặt trả lời: - Ngài là tướng chủ, thuộc hạ là cấp dưới, tất nhiên phải nghe theo, miễn không phải tạo phản là được.
- Tạo phản cái rắm, tạo phản là một chuyện vớ vẩn, ta từ nhỏ đọc sử sách đã coi khinh những kẻ tạo phản rồi, chẳng kẻ nào là nghĩ cho bách tính, toàn lợi dụng cơ hội để leo lên ngôi hoàng đế thôi.
- Tào Tháo nói rất hay, thế gian này không có ông ta, chẳng biết bao nhiêu kẻ xưng vương, xưng đế, không cái họa nào bằng cái họa chư hầu cát cứ.
Chu Đồng lè lưỡi, té ra chí hướng của tướng chủ là làm Tào Tháo, nhắc tới Tào Thào thì người ta nghĩ ngay tới "giữ thiên tử lệnh chư hầu" và câu bình "năng thần thời trị gian hùng thời loạn", không biết tướng chủ nghiên về phía nào, nhưng được rồi, chủ đề này không nói nữa thì hơn, không tạo phản là được, hắn nhận ra hôm nay Vân Tranh rất bất thường rồi, nếu không phải trong lúc tâm tình kích động, cũng đã không để lộ ra những lời như vậy.
Mữa mãi không ngớt, đội quân vẫn lầm lũi bước đi, có lẽ vì quá tĩnh lặng, nên cảnh tượng trông có phần quỷ dị, thi thoảng gặp phải một hai người qua đường, vừa trông thấy liền hết hồn hoặc trốn vào rừng, hoặc quỳ xuống vái lạy.
Khi Bao Chửng đến đập Đô Giang thì trong quân doanh ngoại trừ mấy lão binh trông coi, còn lại mỗi tham quân Tô Tuân chỉ huy đám binh sĩ già yếu sửa chữa những chỗ hư hại trên thân đập, hôm qua mưa lớn làm nhiều khối đá lớn trên đê lung lay, cần gia cố lại.
Làm quan địa phương nhiều năm, Lão Bao nhìn một cái là thấy được sự khác biệt, quân doanh giàu có không hiếm, ít nhất quân doanh ở Đông Kinh Biện Lương vô cùng xa xỉ, bọn họ chiếm cứ mảnh đất đẹp nhất trong kinh thành, còn làm ăn lớn, nhà cung cấp lợn, dê sống lớn nhất kinh thành chính là Phùng Nhật quân.
Lão Bao dẫn tùy tùng đi bên quân giáo trường, còn lấy chân dẫm thử mảnh đất bằng phẳng này, rất chắc, hẳn là thường xuyên được dùng, bên trên trải lớp cát sông mịn, không hề có nước đọng, quan sát một hồi phát hiện giáo trường ở giữa cao, bốn phía thấp, nước căn bản không đọng lại được.
Một số phụ nữ trẻ nhỏ đang gánh cắt đắp vào chỗ sói mòn ở giáo trường, mấy đứa bé nằm sát mặt đất kiểm tra xem có bằng phẳng không, cả lớn lẫn nhỏ đều làm việc vô cùng chăm chú, cho thấy họ đặt tâm trí vào đó chứ không phải nhận lệnh nên phải thực hiện.
Ở đây ai cũng có việc để làm, người nuôi ngựa, người nuôi dê, lão bà bà cao tuổi cũng cầm một bát hạt cốc đi nuôi gà.
Cái quân doanh này cực kỳ gọn gàng, lại còn sạch tới rợn người, Lão Bao dám khẳng định, hoàng cung cũng không sạch được như thế, rác rưởi không có đã đành, cành lá rụng cũng bị xử lý, tuyệt đối không ngửi thấy mùi xú uế như ở quân doanh khác.
Đi vòng ra sau quân doanh, rốt cuộc cũng tìm thấy vài trai tráng, đây là xưởng nung gạch, nhiều người để mình trần đóng gạch mộc, công việc nặng nhọc mà ai nấy cười nói vui vẻ, thi thoảng bị một lão hán đá đít thúc giục làm việc.
Có tiểu tức phụ tới đưa cơm, liền bị trêu ghẹo, nhưng vẫn chừng mực, tuyệt đối không có chuyện động tay động chân thô bỉ, Lão Bao giờ mới nhớ ra, không hề phát hiện sự tồn tại của quân kỹ, thế là khuôn mặt đen xì xì nở nụ cười sáng lạn.
Chuông keng keng, lúc này đã là buổi trưa, quân doanh trở nên náo nhiệt vô cùng, Tô Tuân hay tin vội vàng từ trên đê trở về mời Lão Bao ăn cơm cùng, Lão Bao từ chối, cố chấp muốn dẫn phó tòng học người ta xếp hàng nhận cơm, quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.