Vân Tranh hối hận vì mình nói câu kia, mệt bã người rồi còn phải bồi tiếp nàng nói những thứ vô nghĩa, liệt kê một loạt món mình thích: - Bánh thị của Tào bà bà, bánh nướng ở Đông Chi Môn, bơ lạc của Trương gia, phật thủ tô của Hà gia, mỗi thứ mang một ít...
- Mấy nghìn dặm cơ mà, mang những thứ đó đi tới nơi mốc hết.
- Mốc thì cũng là mang từ Đông Kinh tới, dù sao mục đích cũng không phải cho mọi người ăn mà là cho mọi người xem, nàng rõ ràng là về để khoe khoang, chẳng phải thăm quê, vả lại hàng xóm láng giềng của nàng cũng rặt một đám Di Lặc giáo, ta không cho một đao là phúc tổ rồi, muốn ăn ngon à?
- Chàng mệt rồi, ngủ đi ngủ đi! Cát Thu Yên vội lấy chăn quấn Vân Tranh xoay một vòng, mình thì mở to đôi mắt nhìn trần nhà...
Hôm sau trời sáng, chuyện đầu tiên văn võ bá quan phải làm là thỉnh an hoàng đế, dù là ông cụ tóc bạc hay hoạn quan xinh xắn, lễ nghi đều như nhau, sau khi tung hô vạn tuế liền chạy hết, ở nơi này không phải tảo triều.
Vì an toàn của hoàng đế, thám báo rải tới tận chu vui hai trăm dặm, sáu con Hải Đông Thanh luân phiên bay trên bầu trời quân doanh, quan văn rất bận rộn, Lý Thường càng cẩn thận hầu hạ hoàng đế như thái giám, dẫn hoàng đế đi khắp quân doanh, lại còn thử bắn nỏ tám trâu, không biết bắn trúng cái gì mà nơi đó truyền tới tiếng hoan hô rầm trời.
Con người Lý Thường trước kia không phải như thế, ông ta cũng rất có phong cốt, nhưng mà hình như bị Vân Tranh đánh trên triều, thứ bị mất không chỉ là sáu cái răng.
Kệ, nhờ ông ta mà mình bớt được khối việc, vốn là Vân Tranh và Thạch Trung Tín kiếm chỗ râm mát trải chiếu, bày thức ăn nhâm nhi một phen bù lại những ngày cực khổ, không ngờ Lão Bao ở đâu ngửi thấy mùi thức ăn, xách gói bánh chẳng biết mua từ bao giờ tới ăn chực.
- Đây là bánh lão thê trong nhà mua cho khi lão phu rời Đông Kinh, tuy hơi cứng, nhưng ngâm nước ăn ngon lắm. Lão Bao già cả răng yếu gặm một cái đùi thỏ vàng ruộm ân cần mời người ta ăn thứ bánh ném chó chó chết của mình:
Vì để Lão Bao vui vẻ thêm một chút, Vân Tranh nói: - Sau khi về Đông Kinh ta tính nghỉ phép một thời gian, về quê nhà, chứ để khi già tóc bạc mới về, e ở Đậu Sa trại không còn ai nhớ ta là ai nữa. - Đậu Sa quan nay đã là hùng quan yếu đạo vào Đại Lý, trú quân trên tám nghìn, Ngũ Xích đạo bố trí đầy dịch trạm, khách thương qua lại bắc nam không ngớt, vậy là Vân hầu có hứng thú với Đại Lý rồi?
Vân Tranh muốn kêu oan, nhưng người nghi oan cho mình là Bao Thanh Thiên còn cái mẹ gì nữa để mà kêu, chỉ tay lên trời: - Ta về thăm lão tộc trưởng có an khang không, xem nhà xưa có bị bỏ hoang không, xem cái trại ta sống giờ thế nào, cái con rắn trông nhà béo tốt còn sống không, không mưu đồ gì hết.
Thạch Trung Tín cười ha hả: - Lão Thạch tin ngươi, nay phú quý không về quê dễ bị hương thân chửi mắng.
Lão Bao ném xương thỏ đi, chỉ về phía bắc: - Vậy Vân hầu không định về trấn thủ Nhạn Môn Quan nữa à?
Vân Tranh cười khổ: - Lão đại nhân, ta luôn tôn trọng ngài, ngài nói thẳng ra đi nào, ta có khả năng về Nhạn Môn Quan sao?
Lão Bao gật gù: - Vân hầu không thể ở một nơi quá lâu là vì năng lực của ngài, lão phu tới giờ vẫn chưa hiểu nổi, ngài cứ tới nơi nào là dễ dàng cắm rễ ở đó, cho nên nếu để ngài ở đâu lâu, nơi đó sẽ hoàn toàn vận chuyển theo ý của ngài, người khác không yên tâm.
- Ta có lời nói trước, chuyến này ta về quê là vì muốn yên tĩnh một thời gian, lên núi chặt củi, ra ruộng hái rau, bắt vài con cá, hồi tưởng cuộc sống cũ, lão đại nhân ngài đi cảnh cáo giùm mấy kẻ kia, chớ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, làm quê ta loạn lên thì ta không khách khi với kẻ nào hết.
Thạch Trung Tín vỗ bụng cười khành khạch: - Vân hầu giờ là nhân vật phong vân rồi, nhất cử nhất động của ngài trong mắt người ta đầy thâm ý, giả điên giả dại này, lấy lui làm tiến này, ẩn nhẫn chờ thời này, chỉ cần ngươi hắt hơi một cái người ta sẽ suy ra 36 mưu, 72 kế rồi.
- Cho nên tốt nhất là Vân hầu thành thật ở lại Đông Kinh, cùng Lão Thạch cả ngày ăn uống chơi bời cho người người yên tâm.
Vân Tranh lạnh lùng cầm miếng bánh cứng gõ bầu rượu: - Kệ bọn chúng nghĩ gì, ta phải về, lão tộc trưởng già lắm rồi, còn không về, sợ không bao giờ gặp lại nữa... Đời này người ta nợ nhiều nhất là lão tộc trưởng, ông cụ hi vọng ta xướng tên ở Đông Hoa Môn, công thành danh toại, ta làm được rồi, phải về cho ông cụ nhìn xem đại quan viên của Đại Tống ta thế nào, ông cụ rất thích sờ đầu quan.
- Trên đời người có tư cách bình phẩm ta chỉ có lão tộc trưởng mà thôi, Bao công, mọi thứ ô uế ở nhân gian không được phép tiến vào Đậu Sa trại, kẻ nào quấy nhiễu nơi đó, Giết!
Một chữ giết rít ra từ miệng Vân Tranh làm Thạch Trung Tín rùng mình, cẩn thận nói với Bao Chừng: - Lão Bao đó thực sự là giới hạn của y rồi, đụng vào là mất mạng đấy.
Bao Chửng nhìn đôi mắt thoáng cái đã đầy tơ máu của Vân Tranh, cũng tin điều ấy, ông vốn được Hàn Kỳ nhờ tới nói chuyện thăm dò Vân Tranh, nhưng khi trở về không đi tìm Hàn Kỳ, treo biển không tiếp khách, lều bị kéo kín mít, bên trong nóng nực vô cùng, ông một mình cầm bút, bút nặng tựa ngàn cân, chấm mực, mực khô, không viết được chữ nào.
Tinh thần Vân Tranh đã thất thủ, trạng thái của y bây giờ rất bất ổn, Lão Bao khẳng định hậu di chứng từ sự kiện Đường huyện, đôi mắt ông không nhìn thấu âm dương như truyền thuyết, nhưng nhìn được cuộc chiến vừa rồi đã để lại tác động không nhỏ với Vân Tranh, bề ngoài kiên cường của y không che dấu được điều đó.
Có lẽ bản thân Vân Tranh không nhận ra, nhưng bản năng của y đã phát hiện, cho nên mới nhớ tới quê nhà, con người luôn cần chỗ an toàn nhất để thong thả liếm láp vết thương.
Nhưng như Thạch Trung Tín nói, Vân Tranh giờ là nhât vật phong vân, mỗi hành động của y đều sinh ra vô vàn suy đoán, để lại ảnh hưởng không xem nhẹ, vì thế bản thân ông cũng cẩn cẩn trọng.
Nếu lúc hoàng đế sức khỏe an khang thì không có vấn đề gì lớn, nhưng hiện thực không phải thế, dù ông tin Vân Tranh, nhưng còn hoàng đế, Bàng Tịch, Hàn Kỳ còn vô số quan văn ngoài kia.
Bọn họ sẽ nghĩ, Vân Tranh tài hoa tuyệt thế, nếu nhìn thấu sức khỏe hoàng đế như nhược, không sinh ra chút mưu đồ gì mới lạ, rắn độc phải bóp chết khi còn nhỏ, người khác không tin Vân Tranh, thế nào cũng có hành động ngăn ngừa, mà Vân Tranh tuyệt đối không phải hạng sẽ hô một tiếng cây ngay không sợ chết đứng rồi buông tay chịu trói, triều đình gây áp lực lớn cỡ nào, y sẽ phản ứng mạnh cỡ đó, thậm chí mãnh liệt hơn bội phần.
Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ là phải hi sinh Vân Tranh để tránh hậu quả lớn hơn?
Bao Chửng thức trắng đêm, nhưng rốt cuộc vấn không viết được chữ nào. .
Cả đêm mưa tí tách, đến sáng sớm thức dậy không khí tươi mát, trong mũi đầy mùi thơm của cỏ, nhưng mùi này không thuần, còn có mùi thuốc.
Soái trướng của Vân Tranh đặt trong một sơn cốc nhỏ đầy hoa dại, khung cảnh như chốn thần tiên, Cát Thu Yên dậy sớm hái đầy một giỏ, bên cạnh nàng là tỳ nữ nhỏ, mặc áo mới đang hưng phấn chạy đi chạy lại, cô bé này được Vân Tranh nhặt được ở ngoại thành Đường huyện, gia đình chết cả rồi.
Vân Tranh vốn định đi cùng Cát Thu Yên, nhưng lại có quân báo do Địch Thanh gửi tới, nên không đi được.
Người Liêu ở Hà Gian phủ đã lui hết về biên cành nước Liêu, một số trại và thành trì nhỏ đang được quân Tống tiếp nhận lại, nay đang khẩn trương gia cố.
Cùng quân báo còn có đồ nữa, nhưng Địch Thanh chẳng biết tặng quà, mang tới lê trái vụ của Hà Bắc, thứ này trông đã xấu, ăn chẳng có vị lê.