Thành Đô đẹp nhất là lúc trăng lên đầu cành, tĩnh mịch như một bức họa, những nhà sống bên Hoán Hoa Khê đều phú quý có của ăn của để, vì thế thường nghe thấy tiếng sáo, tiếng đàn, hoặc là tiếng tiêu da diết, trăng lên luôn làm người ta sinh nhiều cảm xúc. Khác với Tiếu Lâm, Lục Khinh Doanh cực kỳ tự tin vào đứa con trong bụng, nhìn trượng phu cầm đèn dầu soi bụng mình, tâm tình cực tốt, nam nhân khác khi thê tử mang thai là có cớ mò đi vụng trộm, chỉ trượng phu mình luôn đặt mình lên hàng đầu, tới một nơi như Linh Tê Các vẫn tranh thủ về nhà trước khi đóng cổng thành.
- Mẹ thiếp nói, đứa bé bốn tháng này của nhà ta còn rõ ràng hơn nhà người khác, phu quân, chàng nói xem, liệu bên trong liệu có phải là hai đứa không?
Vân Tranh lúc nãy giả say, giao hẹn trước làm thế để Hầu Tử với Hàm Ngưu lấy cớ đưa về rồi, không về thì ở lại cũng chẳng được gì, Tiếu Lâm bỏ qua cuộc gặp giữa y và Tào Vinh mới là lạ, nhất định nấp nơi nào đó nghe lén, Vân Tranh ác ý nghĩ, đó là gầm giường, còn là gầm cái giường mà y ngồi.
Đắp chăn lên cho Lục Khinh Doanh, đặt chân nàng lên đùi mình xoa bóp, mấy ngày qua nàng luôn bị chuột rút, sau này cái thai to hơn càng vất vả hơn nữa: - Ta không rõ, có điều ta nghe nói có phụ nhân một lần sinh năm đứa đấy, lợi hại lắm.
- Năm đứa? Mắt Lục Khinh Doanh mở to hết cỡ: - Phu quân lừa thiếp, chỉ chó lợn mới sinh nhiều như thế, chàng trêu thiếp. Nói xong tựa hồ giận rồi, xoay đầu đi không thèm nói chuyện với y nữa, đợi một lúc không thấy Vân Tranh có phản ứng gì, quay sang đẩy y: - Sao không dỗ thiếp?
- Ài, lần nào chẳng giống lần nào, dỗ rồi, nàng cảm động rồi ngả vào lòng ta thỏ thẻ, sau đó là ta ngứa ngày mà chẳng làm ăn được gì, thôi, chả dại chuốc khổ vào thân. Vân Tranh cúi đầu ủ rũ, tiếp tục bận rộn:... ...
Tịch Nhục cũng vô cùng bận rộn, nàng cùng mấy chục phụ nhân làm việc ở phòng nuôi tằm, đến khi xử lý xong toàn bộ số tằm nhả tơ mới ngồi xuống mái hiên thở phào.
- Tịch cô nương, tằm đã xử lý xong, mai phải ngâm kén, việc này đám phụ nhân chúng ta làm không xuể, có nên tìm ít nam nhân tới làm mấy việc nặng nhọc như gánh củi, lấy nước không?
Một phụ nhân uống hết gáo nước to hỏi, bây giờ mọi chuyện ở xưởng ươm tằm đều do Tịch Nhục định đoạt, phu nhân có thai rồi, không chịu nổi phân tằm, thấy lần nào là nôn lần đó, thế là phu nhân tránh xa phòng tằm ba mươi bước. May là phu nhân nhà phú quý, chứ là nữ chủ nhân tiểu hộ nông gia thì bị trượng phu đánh chết luôn.
Lục thẩm người đứng đầu đám nữ công hừm một tiếng: - Ngày mai chẳng những phải ngâm kén, mà còn nấu kém, trong phòng hấp nóng kinh người, chúng ta lúc làm việc ai nấy ăn mặc ít ỏi, cô định để nam nhân tới làm bậy à?
- Người thành thực còn đỡ, đám bà nương chúng ta cũng chẳng sợ người ta thấy, nhưng nếu là tên đệ đệ không nên người của cô thì thôi đi, ở đâu phóng đãng còn được, tới đây phóng đãng bị chủ nhân bắt được lột da cũng không lạ. Đây là nhà quan quý, quy củ nhiều, chủ nhân thấy đám phụ nhân chúng ta đáng thương nên cho bát cơm, chúng ta phải giữ quy củ, ngàn vạn lần đừng có làm hỏng lòng tốt cũng như thanh danh của chủ nhân. Tuyển thêm phụ nhân không sao, nam nhân thì khỏi nói.
Tịch Nhục tán đồng: - Lục thẩm nói phải đấy, thiếu gia ta là người tâm thiện, mở xưởng ươm tơ này không phải chỉ để kiếm tiền, chủ yếu để đám nữ nhân chúng ta dựa vào đó kiếm được cái ăn, về nhà có thể ngẩng mặt lên, tránh được khổ nạn trong nhà, thiên hạ này chỉ có thiếu gia nghĩ cho nữ nhân như vậy thôi, nên chúng ta có tuyển thêm nhiều người một chút không hề gì, thiếu gia không trách đâu.
Đang nói chuyện thì hai phụ nhân từ bếp khiêng ra một nồi lớn, Lục thẩm múc canh chia cho mọi người, cười hơn hớn: - Năm ngoái bận rộn suốt một năm, nhà lão bà tử đã xây được một nửa, năm nay bận rộn thêm một năm nữa, thế là có cái nhà đàng hoàng mà ở, có cái nhà tốt dễ kiếm dâu tốt. Làm việc cho Vân gia chưa nói cái khác, lòng thoải mái lắm, lão gia phu nhân đều coi mọi người là người, đối xử tử tế, xem, buổi tối có canh thịt mà uống, nơi nào bằng được.
Những người khác cũng đua nhau kể thay đổi trong nhà mình, làm thợ kiếm ăn bao năm, chưa bao giờ gặp chủ thuê tốt như vậy, Vân gia là tướng môn, gia chủ càng là thiếu niên anh hùng, mấy ngày trước thôi còn dẫn binh chặt mấy trăm cái đầu, máu thấm đẫm cả giáo trường, giờ đêm đêm nghe bảo lúc nào cũng có tiếng than khóc, đó là hồn ma những người chết còn chưa cam lòng.
Bất quá nhà như thế lại phái một cô nương tốt tính như Tịch Nhục cô nương tới quản lý cả một cái xưởng lớn, mà địa vị Tịch Nhục cô nương ở Vân gia không phải thấp đâu nhé, ngay cả Liêu quản gia cũng cực kỳ khách khí.
Nghe phó dịch trò chuyện với nhau thì Tịch Nhục cô nương là nha hoàn đầu tiên của Vân gia, Nhị thiếu gia lớn lên trên lưng nàng, cho nên bất kể Đại thiếu gia hay phu nhân đều rất chiều chuộng, dù phạm lỗi lớn cũng chỉ cười bỏ qua, chưa bao giờ quát mắng một câu.
- Lão bà tử mai tới nha hành, đảm bảo kiếm về được mấy chục thợ giỏi, còn về phần việc nặng, đám phụ nhân chúng tôi có ai chưa làm, lão bà tử cũng thế.
- Chúng ta đóng chặt cửa làm việc, không cho nam nhân tới, như thế bớt đi được lời ong tiếng ve, có tiếng tốt mới tuyển được tiểu khuê nữ, cô nương cũng biết, dệt lụa thì nữ tử trẻ làm là tốt nhất, lão bà tử tay toàn vết chai, dệt không tốt, chỉ có những đôi tay non mềm mới dệt ra được lụa thượng đẳng.
Tịch Nhục đặt bát canh xuống, nhìn về nhà mình, bây giờ Đại thiếu gia rất bận rộn, nếu không mời đại thiếu gia tới, chỉ một ngày là giải quyết hết mọi khó khăn rồi, thiếu gia bận giải quyết quốc gia đại sự, nàng không dám lấy chuyện lông gà lông vịt ra làm phiền Đại thiếu gia nữa, thật nhớ thời gian ở Đậu Sa trại, cùng Đại thiếu gia ra ruộng, hái dâu, rồi phơi thịt trâu nữa...
Trò chuyện một lúc bất giác nửa canh giờ nghỉ ngơi đã hết, Lục thẩm đánh thức những phụ nhân đang chợp mắt dậy, quay trở lại phòng tằm, lại có rất nhiều tằm bắt đầu nhả tơ rồi.
Cuộc sống là như thế, người phú quý lao tâm, người bần tiện lao lực, dù thế nào cũng là mệt, ai còn muốn có cuộc sống tốt đẹp thì đều không trốn thoát được.
Trước khi trời sáng luôn là lúc tối tăm nhất, cắn chặt răng vào rồi sẽ qua thôi, chưa tới lúc cuối cùng, chẳng ai biết sẽ có kết quả gì, nhưng nếu không làm thì sẽ chẳng có cái gì hết.
Lâm Lam Lam cũng đang làm việc, cây kim trong tay không ngừng qua lại, một bức bác thọ đồ dần hình thành trong tay nàng, đây là món quà sinh nhật tặng cho thái hậu nước Liêu, từ sau khi Liêu thánh tông Gia Luật Long qua đời, vị Tiêu thái hậu có khuê danh Bồ Tát Ca này cùng cô cô mình là Tiêu Xước có sức ảnh hưởng không gì sánh bằng với chính cục nước Liêu. Đại Tống và nước Liêu ba năm qua không có tiếng binh đao, sinh nhật thái hậu của người ta, tặng một phần quà là điều nên có.
Triệu Trinh nằm trên giường ngủ khò khò, tuy thường xuyên tới Tử Trúc hiên qua đêm, nhưng vị quan gia này đa phần đơn thuần là vì ngủ.
Nhìn ra ngoài trời, ước chừng sắp sáng, Lâm Lam Lam cũng đã gần xong việc, dùng kéo tỉa tót tỉ mỉ, cùng cung nữ treo bách thọ đồ lên, lụa vàng chỉ đỏ, chữ Thọ rất bắt mắt, song không quá trang trọng.
Chợt Triệu Trinh cựa mình, mắt lim dim nói: - Đừng làm quốc lễ, coi như gia lễ đem tặng là tốt nhất.
Lâm Lam Lam vội đi ra bàn rót một cốc trà, hầu hạ Triệu Trinh uống, lại đỡ hắn nằm xuống, mỗi một động tác đều ôn nhu cẩn thận: - Trời còn sớm lắm, bệ hạ ngủ thêm chút nữa.