Triệu Duyên Niên dứt khoát không đưa mật chỉ ra, kết quả không cần nói Tín vương ra lệnh thân binh trói hắn lại, đánh tám mươi quân côn với tội danh tung tin đồn mê hoặc lòng người, tức thì làm tướng sĩ xung quanh nhốn nháo.
Trong quân thông thường không đánh quá ba mươi quân côn, nếu chủ soái hạ lệnh đánh nhiều hơn, cho dù là ba mươi mốt quân côn thôi thì không khác gì hạ lệnh giết người, nói gì tới tám mươi quân côn.
Tất cả tướng lĩnh đều quỳ xuống cầu xin, thậm chí Triệu Phu rút đao ra một nửa cũng không thay đổi được quyết định của Tín vương, lại còn bị trói bên cạnh Triệu Duyên Niên, đợi tuyên bố với ba quân rồi hành hình.
Triệu Duyên Niên tới khi bị thân quân của Tín vương đè xuống đất vẫn không dám tin Tín vương dám trái ý chỉ của hoàng đế, đánh chết mình và Triệu Phu trước khi đại quân xuất chinh.
Quần bị tụt xuống, mông bị lộ ra trước bàn dân thiên hạ, Triệu Phu cảm thấy bị xỉ nhục tột độ, nước mắt ngân ngấn, bất chấp rống lên: - Triệu Chỉ, ngươi ngay cả thể diện của hoàng tộc cũng bất chấp sao, muốn giết cứ giết, đừng xỉ nhục lão tử.
Tín vương vẫn tươi cười, phất tay hạ lệnh hành hình, hắn đã nhìn thấy bên ngoài có khoái mã phóng tới, đây ắt là sứ giả của Vân Tranh, làm ra chuyện ầm ĩ như thế chính là vì đợi thời khắc này, bán cho Vân Tranh một ân tình, sau đó đợi lễ qua nghĩa lại, chẳng mấy chốc hai bên trở thành chỗ thân tình.
Không cần biết tương lai ra sao, Tín vương chỉ muốn thống khoái xả hận trong lòng, dù sao Triệu Duyên Niên và Triệu Phu sai rõ, hoàng đế dù có phẫn nộ cũng chẳng thể hạ lệnh giết mình, nghiêm trọng nhất chỉ là quay về cuộc sống giam lòng như trước kia mà thôi.
Nếu như có thể kích thích cho Triệu Trinh đang thoi thóp lăn ra chết thì không thể tuyện hơn nữa.
Một con tuấn mã phóng tới như bay, gác cổng muốn cản cũng không được, trường thương gạt vang chiếc gậy đang đánh xuống, quát: - Triệu Phu, Triệu Duyên Niên, đại soái hạ lệnh các ngươi mau mau về doanh, chỉnh đốn bộ hạ, chuẩn bị xuất chinh.
Triệu Duyên Niên thấy Lãng Lý Cách tới, há mồm không nói được gì, mình phơi mông ra thế này, còn mặt mũi gì mà nói. Thì ra là khi Tín vương ra lệnh bắt người, một thân binh của Triệu Duyên Niên nhanh trí chạy đi cấp báo cho Vân Tranh, Vân Tranh phái Lãng Lý Cách tức tốc đi cứu người.
Lãng Lý Cách dùng mũi thương cắt đứt thừng, không thèm để ý tới người khác, chuẩn bị Triệu Phu, Triệu Duyên Niên đi.
- Láo xược, ngươi là ai mà dám tùy tiện trong quân, người đầu bắt lấy. Lưu Như Ý nổi giận hạ lệnh:
Thế nhưng đám thân vệ vừa xông tới thì Triệu Duyên Niên và Triệu Phu đã vớ được đao gần đó chém giết, bị người ta sỉ nhục, họ đã bất chấp rồi.
Tức thì máu me tung tóe, thân vệ của Tín vương làm sao có thể là đối thủ của ba mãnh tướng sa trường, chớp mắt đã có mấy tên nằm xuống, kẻ mất mạng, kẻ lăn lộn la hét, số còn lại chỉ dám ở ngoài quát tháo, không chịu xông lên, để ba người kia cướp ngựa bỏ đi.
Tín vương và Lưu Như Ý trơ mắt ra nhìn, không có đám Vương Chiếu hỗ trợ, thị vệ vương gia thường ngày chỉ dám ức hiếp bách tính, không cách nào ngăn cản ba người kia.
Mặc mỗi một cái quần cộc, Triệu Phu xông ra ngoài cửa doanh, phun một ngụm máu, hai mắt đỏ dừ như thú dữ, càng nghĩ càng hận, muốn quay đầu lại tiếp tục chém giết, với một người hoàng tộc mà nói, sỉ nhục này làm hắn không thiết sống nữa.
- Quay về đi, đại soái nói rồi, bệ hạ đã lệnh Tín vương làm chủ soái thì ắt có cách tiết chế, các ngươi không nên dĩ hạ phạm thượng.
Triệu Duyên Niên luôn là người trầm ổn hơn, dù toàn thân run lên vì giận dữ vẫn kéo đầu ngựa của Triệu Phu đi: - Về doanh trại rồi tính sau, chết vì loại người đó không đáng, chúng ta mang vương mệnh trên người, không thể làm hỏng đại sự của bệ hạ.
Triệu Phu nghiến răng: - Giờ trở về không có quân trong tay thì làm được gì?
Lãng Lý Cách lạnh lùng nói: - Các ngươi quá vội, ý chỉ của hoàng đế là các ngươi chọn sáu trăm người trong Kinh Tây Quân, sau đó dẫn con cháu hoàng tộc đang huấn luyện ở thảo nguyên theo, có bảo các ngươi bằng hai tay không khống chế Thần Vệ quân đâu.
Triệu Duyên Niên bóp chặt tay: - Ta biết, nhưng thời gian quá ít, bọn ta muốn sớm ngày dung nhập vào Thần vệ quân, chọn ra tướng sĩ có thể xuất chinh, ai ngờ xảy ra chuyện này.
Triệu Duyên Niên và Triệu Phu đã không còn trẻ nữa, ba mươi mốt ba mươi hai tuổi rồi, chính vào độ chín của nam nhân, ai cũng muốn lập công lao, mộng anh hùng thời thiếu niên giúp bọn họ vượt qua chiến tranh tàn khốc, nay vừa có chút cơ hội, lại bị một tên vương gia ngu xuẩn dùng phép tắc quyền lực đơn giản phá hoại, làm sao họ cam tâm.
Lãng Lý Cách đi luôn, không khuyên nhủ gì hết, nếu ngươi có thể gánh được hậu quả bản thân gây ra thì muốn làm gì thì làm.
Triệu Phu nhìn Triệu Duyên Niên chỉ mặc mỗi cái quần: - Về Đậu Sa quan đi, tới đám huynh đệ tới đủ, chúng ta tìm Tín vương tính xổ cũng chưa muộn. Nhất thời không có cách nào hay hơn, thúc ngựa phóng về phía Đậu Sa quan. ...
Từ khi Triệu Trinh ngã bệnh liệt giường, đám ngưu quỷ xà thần trong bóng tối đều rục rịch chui ra.
Vân Tranh không tin Bàng Tịch Hàn Kỳ lại không thể làm gì được loại người như Tín vương, càng không tin Triệu Trinh dễ dàng giao quân quyền vào tay Tín vương rồi bỏ mặc không có biện pháp kiềm tỏa.
Có vấn đề, đây là một cái bẫy, không biết Triệu Trinh định bẫy ai.
Nhìn không rõ tình thế, Vân Tranh án binh bất động, cũng không tới Sa Gia Bình bái kiến Tín vương như đã nói, chỉ hạ lệnh cho các quân doanh sẵn sàng đối phó với tình huống đột phát.
Triệu Duyên Niên và Triệu Phu quỳ ở ngoài cửa hi vọng đại soái cho mình dùng thủ quân ở Đậu Sa quan, đoạt loại quyền khống chế Thần Vệ quân, bọn họ cho rằng chỉ cần năm trăm dũng tốt là đủ.
Năm trăm người xông vào quân doanh hơn vạn người chắc chắn là không thích hợp, bất kể là mục đích chính trị hay quân sự đều như thế.
Nếu như muốn dùng thủ đoạn quân sự, tốt nhất phải có ba nghìn kỵ binh, bất thình lình xông vào đoạt doanh, tước toàn bộ vũ khí, sau đó mới nói tới khống chế hay đồ sát, đem năm trăm người đi đánh cược vào sự trung thành của người khác là ngu xuẩn.
Nếu như muốn dùng thủ đoạn chính trị, Triệu Duyên Niên nên đơn thương độc mã vào quân doanh, uốn ba tấc lưỡi thuyết phục Thần Vệ doanh hàng phục, cách này hiển nhiên cũng không xong, đám quân kia mà nghe lời hắn thì đã chẳng bị người ta trói lại đánh đòn.
Đem năm trăm quân đi uy hiếp Tín vương đúng là ngu xuẩn, không cứng không mềm, chỉ càng làm chuyện rối thêm, hai tên này đúng là thiếu tố chất thống quân, chỉ đáng trông kho hoặc vận lương thôi.
Thấy bên ngoài mưa rồi, Vân Tranh nói với Hầu Tử đang đóng cửa: - Bảo bọn chúng về doanh trường đi, không được làm gì hết, đợi mệnh lệnh tiếp theo của triều đình.
Hầu Tử đáp một tiếng rồi chạy đi, Vân Tranh ngồi xuống ghế, thở dài nhìn phong thư từ Đông Kinh, đó là thư của Lão Liêu, đại môn Vân gia bị đám sĩ tử của Quốc Tử giám và Thái học vây kín nhiều ngày, chửi bới y dung dưỡng đạo phỉ mưu đồ bất chính, khoanh tay ngồi nhìn Tào Vinh bị giết, chửi bới y là quốc tặc. Lại còn có kẻ quỳ trước hoàng cung, đòi lột bỏ hết tước vị, bắt về kinh xử trảm.
Khỏi nói tới đám ngự sử ngôn quan càng đàn hặc như điên, trong lời lẽ bọn chúng, Vân Tranh hoàn toàn bị miêu tả thành thiên cổ gian thần, không trừ bỏ sớm sẽ thành đại họa Đại Tống.
Lục Khinh Doanh đi vào, dọn dẹp đống công văn tấu báo bừa bộn trên bàn: - Chàng đừng lo công sự nữa, có thời gian thì dạy khuê nữ của chàng viết chữ đi, thiếp thua nó rồi đấy. Còn chàng đã bị người ta chửi là quốc tặc rồi còn quả những chuyện nát bét đó làm gì, ở kinh thành có ai nói đỡ chàng một câu không?