Vân Nhị vậy là đã thành thân rồi, tuy có chóng vánh một chút, lễ nghi thiếu một chút, khách khứa ít một chút không hề gì, với Vân gia mà nói đóng cửa lại vui vẻ với nhau càng thoải mái, nhưng phòng ngủ lại có hai cái giường thì rất có vấn đề, chua kể ở giữa còn có một ma ma tuổi cao ngủ trên ghế tựa.
Ma ma đó vốn là nhũ nương của Lục Khinh Doanh, địa vị trong Vân gia rất cao, chỉ là xưa nay sống thầm lặng, giờ mới dùng đến vũ khí tối thượng này.
Nam nữ Vân gia trước khi tròn mười sáu không cho phép có quan hệ phu thê, vốn Vân Tranh quy định là mười tám tuổi, Lục Khinh Doanh nói hết nước hết cái mới hạ tuổi xuống được.
Năm nay Vân Nhị vừa tròn mười sáu, nhưng Triệu Uyển mới mười lăm, cho nên Triệu Uyển và Vân Nhị chỉ còn biết mắt qua mày lại cách ma ma đang ngáy khò khò.
Hai người thì thầm suốt cả đêm, đến khi trời sáng mới ngủ thiếp đi, ngủ chưa được bao lâu thì gà báo sáng gáy váng nhà, đám nha hoàn xông vào thay y phục cho hai người, đều là nanh vuốt của Lục Khinh Doanh, xong xuôi đưa tới đại sảnh nơi mọi người tụ tập đông đủ quanh cái bàn ăn tròn rất lớn.
Theo quy củ Triệu Uyển cầm chén trà nóng, quỳ dưới đất cung kính dâng lên: - Mời đại tẩu uống trà.
Lục Khinh Doanh nhận lấy chén trà, tượng trưng uống một ngụm, mỉm cười nói: - Tối qua ngủ không ngon hả, trong phòng có thêm một người đúng là vướng víu, nhưng đó là quy củ do lão gia định ra, an bài hai đứa ở cùng phòng là ta đã làm trái gia quy rồi.
Vân Nhị thấy Triệu Uyển mặt đỏ như táo chín không nói lên lời, lên tiếng thay: - Đệ đã giải thích với Tiểu Uyển, đại tẩu đừng lo.
Lục Khinh Doanh gật đầu: - Nếu hai đứa đã hiểu thì ta không nhiều lời nữa, lát nữa Liêu quản gia sẽ tới bẩm báo với muội tài sản thuộc về nhị phòng, còn thiếu cái gì cứ nói với ta, nhân thủ không đủ cứ chọn thêm, trừ Tịch Nhục ra thì muốn lấy ai cũng được.
Tịch Nhục ngồi giữa đám trẻ con, cắm cúi cho chúng nó ăn, đầu cúi thật thấp, mặt còn đỏ hơn mặt Triệu Uyển, cổ cũng đỏ luôn, chỉ mong đừng ai nhớ tới mình, nhưng cơ hội tốt thế này Lục Khinh Doanh sao bỏ qua.
- Ài, đại nha đầu hai mươi mấy tuổi còn chưa xuất giá, Tịch Nhục, chịu khó đợi thêm một năm nữa nhé.
Thế là Tịch Nhục ôm mặt chạy mất tích.
Vân Nhị gãi đầu gãi tai, đại tẩu đôi khi giống đại ca vô cùng, toàn thù vặt: - Đại tẩu!
Triệu Uyển rối rít nói ngay: - Tịch Nhục ở trong nhà bao năm, chiếu cố Nhị gia tận tâm tận lực, tất nhiên nhà chúng ta không thể để Tịch Nhục không có kết quả.
Hoa Nương ngồi bên cạnh đá Vân Nhị, nam nhân đúng là thứ ngu ngốc không hiểu lòng tốt của người khác, Lục Khinh Doanh cũng lườm một cái, thong thả nói tiếp: - Muội nghĩ như thế là tốt, Tịch Nhục không phải là đứa ghen tuông, nó là đứa đơn thuần, thích cái nhà này, muốn có nơi che mưa che gió. Ở Vân gia, Tịch Nhục không khác gì chủ nhân, tính cách đôi lúc hơi cứng đầu, muội là đại phụ, nên rộng lượng với nó, như thế lão gia và ta đều rất vui mừng.
Vân Nhị bấy giờ hiểu đại tẩu muốn giúp mình, toét miệng cười, Lục Khinh Doanh quay sang hắn, nghiêm giọng nói: - Ngày kia vào cung từ biệt, xuất cung xong cả nhà ngày đêm rời Đông Kinh, đại ca đệ sẽ đợi chúng ta ở Thục đạo, theo tính toán, ba ngày nữa bệ hạ về kinh, chúng ta phải vượt Hoàng Hà trước một ngày, nếu như gặp trên đường, ta lo có chuyện.
- Vâng, vâng! Vân Nhị cười híp mắt, đại tẩu thay mình nói ra vấn đề Tịch Nhục rồi, hắn nhẹ người.
Hoa Nương nói vào: - Ta thấy nên làm thế này, sáng mai đệ và Tiểu Uyển vào cung từ biệt luôn, nói là tối mai tới điền trang ở, sau đó rời thành ngay trong đêm, đi sớm lúc nào hay lúc ấy, tránh đêm lài lắm mộng.
- Hoa Nương tỷ tỷ cũng đi cùng mọi người đi.
- Ta còn chưa đi được, nơi này còn có việc cần xử lý, mọi người đi trước, biết đâu mọi người đi rồi, ta ở lại đây thấy buồn chán cũng đi theo, dù sao ta đi lúc nào cũng được, chẳng ai chú ý.
Xử lý xong chuyện nhà, Vân Việt và Triệu Uyển vào hoàng cung tạ ơn, giấy không gói được lửa, ngày càng có nhiều người biết chuyện hoàng đế, không khí hoàng cùng càng lúc càng ngột ngạt, Bạc thái phi vẫn gượng cười tiếp kiến.
Nhin Tần Quốc một cái, Bạc thái phi liền biến sắc, tuy chỉ mới hai ngày, nhưng đây là quá trình Tần Quốc từ thiếu nữ thành phụ nhân, bà lại không nhìn ra chút biến hóa nào, Tần Quốc vẫn thanh tú nguyên vẹn như khi xuất cung.
Một ý nghĩ vô cùng đáng sợ hiện ra, chẳng lẽ Vân gia chỉ tính lợi dụng đứa nhỏ đáng thương này, ánh mắt nhìn Vân Việt trở nên vô cùng dữ dội.
Triệu Uyển nhận ra biến hóa đó, đi tới thì thầm bên tai bà một hồi, mặt Bạc thái phi cũng không dễ coi hơn: - Vân gia làm sao có thứ gia quy bất chấp tình người như thế?
Vân Nhị bình tĩnh chắp tay nói: - Bẩm thái phi, Vân gia có một môn học vấn về phương diện sinh con đẻ cái, đồng phòng sớm chỉ hại cho cơ thể, cũng không tốt cho con cái sau này, hiện Vân gia ít người nên mới giới hạn mười sáu tuổi, khi Vân gia nhân khẩu nhiều rồi, hạn chế này sẽ tăng lên mười tám.
Bạc thái phi trầm ngâm một lúc gọi Triệu Uyển vào trong nội sảnh hỏi kỹ hơn, lúc sau có người ra chiêu đãi Vân Việt ăn uống.
Một mình ngồi ăn ở cái bàn lớn rất vô vị, khó chịu nhất là đám cung nữ mỹ lệ cứ nhìn mình bằng ánh mắt nuối tiếc.
Trong hoàng cung đa phần đều là cao thủ phân biệt khuê nữ và phụ nhân, Tần Quốc công chúa thành thân hai ngày, trở về vẫn là khuê nữ, chớp mắt tin đồn truyền khắp nơi, Vân gia là huân quý, phò mã gia tuấn tú như vậy, chắc chắn không thiếu mỹ nữ vây quanh, như vậy không thể do thiếu kinh nghiệm, mà là có vấn đề.
Đám cung nữ nuối tiếc đã đành, tên khốn Trịnh Bân của cung Thục phi tới tặng quà cũng đứng bên cạnh mình thở ngắn than dài là sao.
- Lão bà ta tuổi còn nhỏ, nên ta chưa làm cái chuyện mà ngươi có muốn cũng không làm được, hơn nữa liên quan chó gì tới ngươi. Vân Nhị đùng đùng nổi giận đập đũa xuống bàn:
- Trần gia công tử Lai Nguyên huyện mười ba tuổi, vậy mà có trưởng tử rồi, hôm qua tiểu nhân còn đi tặng lễ, tiểu nữ nhi của Bá gia huyện Bình Nguyên vừa sinh nhi tử nặng sáu cân, người ta mới mười bốn tuổi. Thọ Hậu tám mươi lẻ ba, vừa sinh nhi tử...
- Những ví dụ đó đều là cầm thú trứ danh Đông Kinh, Trần Quang Tử mười tuổi đi chơi thanh lâu, Bình Nguyên huyện thích nhất ấu nữ, Thọ Hậu sinh con không hề giống mình, có cái gì mà khoe khoang?
Tào hoàng hậu từ sau rèm đi ra, nghe vậy nhíu mày trách: - Cái miệng ngươi càng ngày càng giống Khấu Chuẩn đấy, thường ngày ít nói, lên tiếng là toàn lời chua cay khắc bạc, sau này phải chú ý, tránh vô tình đắc tội với người ta. Khấu Chuẩn vì vậy mà sau khi bãi tướng có kết cục thê thảm, không được học theo.
- Đại ca ngươi nói cho cùng nhiều năm qua chinh chiến liên miên, không có thời gian chiếu cố thê nhi, là hoàng gia nợ Vân hầu.
Không ngờ chuyện kinh động cả hoàng hậu rồi, Vân Nhị đứng lên thi lễ, hồi còn nhỏ thường xuyên được Tào hoàng hậu gọi vào cung, cho nên không xa lạ gì.
- Tần Quốc là khuê nữ ngoan, vừa rồi bản cung ở bên trong đã hỏi rồi, trong phòng ngủ có lão ma ma nữa, không biết Vân gia nghĩ cái gì, nếu đã là gia quy thì bản cung không tiện nói, nhưng nếu từ Đậu Sa quan về kinh mà không có đứa con nào, bản cung sẽ hỏi tội ngươi.
Vân Việt chỉ biết vâng dạ, Tào hoàng hậu không chất vấn Vân gia có quy củ này vì sao không thành thân muộn vài năm là nể mặt lắm rồi.
Thục phi cũng tới, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật nhờ Vân gia mang về nhà, trong đó có sáu nghìn năm trăm quan gia tử nhờ Vân gia giao cho Bạch Vân thiền tự, hi vọng xây cho những hòa thượng đáng thương trên núi vài căn nhà gạch ấm áp, ở nhà trúc tuy có ý cảnh, nhưng lạnh chết người.
Phần mộ phụ thân nàng tuy có quan địa phương chiếu cố, Thục phi không yên tâm, chuẩn bị nhiều hương nến tiền giấy, nhờ Tần Quốc giúp mình tận hiếu.
Ngoài ra còn có lễ vật cho những chức nữ ở xưởng ươm tơ Thành Đô, tuy không có gì quý trọng, đủ cho tiểu môn hộ đem lên bàn thờ tổ tự hào cúng bái rồi.
Khi rời cung gặp toàn những người kỳ quái, đầu tiên là Trầm Lâm đứng ở cửa nội cung lảm nhẩm:" Đừng đi đêm, nguy hiểm, Nam Huân môn sẽ để cửa tới giờ Tị, không cần đi vội vàng, thời gian vẫn còn."
Lạ nhất là có một phụ nhân cao lớn đeo còng nhìn Triệu Uyển chăm chăm, sau đó thiếu điều lao vào đánh Vân Nhị, bị lôi đi còn la hét nếu hắn dám bắt nạn Triệu Uyển, sẽ giết hết Vân gia, đến Triệu Uyển cũng không biết là ai.