Thế là Văn Tín hầu, Vân Huy đại tướng quân, danh tướng vô địch của Đại Tống nằm bẹp giường, lão tộc trưởng không biết làm sao biết nguyên nhân, cầm roi đánh mông Vân Tranh, quát mắng một hồi, đến khi nghe y nói là vì muốn có thêm vài nhi tử nên cố gắng quá sức gật gù bỏ đi, bảo lên rừng lấy là thuốc.
Vân Tranh nằm trên giường nhìn Vân Nhị mặt đầy lo lắng bê đĩa dâu tới, chỉ hắn nói: - Lần này đại ca chịu tội cho đệ, sau này nhớ đối xử với ta tốt một chút, nếu đệ đã họa hại Tịch Nhục rồi, vậy đừng để Tiểu Uyển khó xử, một khi Tịch Nhục có thai, đệ phiền toái lớn, khi đó cả đời đừng mong sống yên.
Vân Nhị bị vạch trần chuyện xấu, chẳng xấu hổ còn bĩu môi: - Chẳng phải chuyện gì to tát, ca đừng quan tâm... Ái. .
Vân Tranh vung tay bợp luôn một phát: - Đệ đã lớn rồi, thực ra là lớn từ lâu rồi, chuyện của đệ ta không quản nữa, nhưng làm cái gì cũng không được trái với lương tâm. Lương tâm là thứ đôi khi nhìn có vẻ rẻ tiền, nhưng là thứ con người ta sống trên đời không thể thiếu, nói cho ta biết khi đích thân lấy mạng Lại Bát từng bế đệ, cảm giác thế nào?
Vân Nhị rất văn nhã lấy hai ngón tay nhóm quả dâu cho vào mồm, mặt tỉnh bơ: - Lúc đệ giết Lại Bát chỉ nghĩ làm sao bắn một phát xuyên cổ họng hắn, đâu rảnh mà nghĩ tới thứ khác. Khi Lão Triệu chặt đầu hắn, thấy hắn chết không nhắm mắt thì vuốt mắt hộ hắn, thế có tình là còn lương tâm không?
Vân Tranh gật đầu: - Thằng tiểu lưu manh giỏi lắm, đợi khi nào lưng ta lành rồi, ta cho đệ một trận đòn, coi như là bồi thường tình cảm của Lại Bát với đệ khi nhỏ.
Vân Nhị cũng gật đầu: - Tốt nhất là huynh dùng roi nhé, huynh đấm đá không đau đâu, đánh đệ là chuyện nhỏ, đại ca là huynh trưởng, thích đánh lúc nào thì đánh, vì sao biến thành rườm rà phiền nhiễu như thế?
Hai con đực cùng ương ngạnh nói chuyện với nhau là thế đấy, Vân Nhị dù tôn trọng đại ca, Vân Đại yêu thương đệ đệ, nhưng nói chuyện với nhau là như hai con bò tót đối đầu, không ai chịu ai.
Tay Vân Tranh xòe ra bóp vào liên hồi, kiềm chế lắm mới không xông lên vít cổ thằng khốn kiếp này xuống đánh một trận nhớ đời, thôi để nói lão bà dạy bỏ nó vậy, thở phì phì một lúc hầm hừ nói: - Giờ thành gia lập thất rồi, có tính toán gì không?
- Trước mắt thì chưa, nếu huynh nhất định muốn hỏi thì là sinh mười tám đứa con, sau đó nuôi nó lớn để về già nó hầu hạ lại.
Có con rồi biết đâu nó có trách nhiệm hơn, Vân Tranh bóp trán, nghĩ một lúc quyết định nói ra: - Ta có việc giao cho đệ làm trước đây, tạm sinh một hai đứa đã, giờ cần bố trí đường lùi cho nhà ta đã. Trước kia ta tới Trường Sơn đảo, ấn tượng cực tốt, đệ đi xem có thể đoạt về cho nhà ta không? Người Liêu đều ở lục địa, gần như không chú ý gì tới hải đảo, bản đồ cũng không đánh dấu nơi đó, thứ người ta không cần thì chúng ta lấy.
Vân Nhị nhíu mày: - Sao lại là Trường Sơn đảo? Đệ biết nơi đó, nó ở gần Cao Ly, nhỏ tẹo, chúng ta lấy luôn Đài Loan đi, không thì Hải Nam, nhà ta có thế lực cực lớn ở Lĩnh Nam, tiến ra Hải Nam cũng tiện, diện tích lớn một chút sau này dễ làm một số việc.
Nghe Vân Nhị cố ý nhấn mạnh câu cuối, Vân Đại hiểu ý đệ đệ, kéo thêm một cái gối lót lưng cao lên: - Có biết vì sao xưa nay Trung Quốc thống nhất đều từ bắc xuống nam không?
Vân Nhị ngáp dài: - Hỏi câu nào đỡ buồn chán hơn được không, lại không phải tiết lịch sử, trẻ tiểu học đứa nào cũng biết, huynh không phải thầy giáo nữa, đừng có suốt ngày kiểm tra người ta. Chẳng lẽ huynh và hai vị tẩu tử nói chuyện... Rồi không nói nữa, đừng đánh.
- Hừ, mấy năm qua Lĩnh Nam phát triển quá nhanh, Đại Tống năm năm qua không thêm sương quân là vì lưu dân nam hạ, phương nam ngày càng giàu có, quốc gia ngày càng coi trọng phương nam, ở thời đại chiến tranh còn dựa vào thể lực quyết định này, giàu có đem tới kết quả là lực lượng quân sự suy yếu.
- Nhà chúng ta cũng thế, nếu tới Đài Loan, Hải Nam sẽ xuất hiện vấn đề tương tự, đời ta và đệ không thành vấn đề, thậm chí đời kế tiếp do chúng ta dạy bảo không thành vấn đề, nhưng xa nữa thì khó nói.
- Trước tiên an gia ở Trường Sơn đảo, mục đích là luyện tinh binh mãnh tướng, đệ tới đó thu phục hết đám hải tặc xung quanh, ta giúp đệ làm thuyền chiến, chúng ta cơ bản có lực lượng xông pha biển cả rồi. Đợi đại chiến Tống Liêu bùng phát, chúng ta thừa cơ phát triển, ta sớm không muốn làm quan viên triều Tống nữa, lúc đó có lực lượng rồi muốn lấy Đài Loan hay Hải Nam tùy hứng thú, thậm chí đệ muốn nữ nhân Châu Phi cũng thoải mái tới đó.
Vân Nhị nghe Vân Đại không muốn dính líu tới triều đình nữa thì hứng thú hơn hẳn, ngồi thẳng lên, kế hoạch này rất kích thích, phấn đấu vì mình tất nhiên thú vị hơn liều mạng vì Triệu gia: - Đừng quên đệ ngồi thuyền công viên cũng say sóng đấy.
- Dần dần rồi sẽ quen, hai huynh đệ chúng ta có gì mà không thích ứng được, có điều đệ phải chú ý...
- Rồi rồi, không đánh được là chạy, thế bào giờ thì đệ đi.
- Hỏi thừa, nãy giờ không nghe à, có con rồi đi.
Tiền đồ tương lai của Vân gia được hai huynh đệ quyết định trong cuộc nói chuyện như thật như đùa vậy đấy, khi kế hoạch hoàn chỉnh được đưa ra thì thanh khoa trên núi đã cao hơn một tấc, tằm Tịch Nhục nuôi cũng nhả tơ kết kén.
Trong thời gian đó Vân Nhị vào rừng ba ngày, mang về một tấm da báo gần như hoàn mỹ, đây là con báo có trành quỷ giúp đỡ, lông lốm đóm dưới ánh sáng như thoa mỡ, Lục Khinh Doanh thích không rời tay.
Thọ đản của hoàng đế sắp tới, Vân gia tất nhiên phải tiến công, vì thể hiện thành ý Vân gia cho người ta xem, Lục Khinh Doanh đành cắn răng cho tấm da báo này vào chiếc hòm đàn mộc.
Cũng trong mùa xuân ấy, Da Luật Hồng Cơ suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân quyết đấu với ba mươi vạn quân của Một Tàng Ngoa Bàng, do cung ứng hậu cần xa xôi cùng chiến đấu cao độ, làm máu người khổng lồ nước Liêu chảy đi từng chút một.
Khi Chư Lý Cẩn bộ tuyên bố thoát ly tám bộ Khiết Đan, Da Luật Hồng Cơ đành chấp nhận thất bại, ký hiệp ước đình chiến nhục nhã với Một Tàng Ngoa Bàng, dẫn quân về nước.
Trong cuộc chiến này bì thất quân tổn thất thảm trọng, hoàng quyền lần nữa suy yếu, tám bộ Khiết Đan nhân tâm ly tán.
Da Luật Tín và Tiêu Hồng Châu tổ chức hôn lễ của mình ở Đạt Nhĩ Hải Tử, do ma ma đức cao vọng trọng tế tự, đồng thời tuyên bố với tất cả các bộ tộc Khiết Đan, Chư Lý Cẩn bộ từ nay chính thức thành bộ tộc của thần, do thần bảo vệ, bất kỳ kẻ nào xâm chiếm sẽ bị thiên thần vứt bỏ.
Da Luật Hồng Cơ chẳng bận tâm tới sự độc lập của Chư Lý Cẩn bộ, một bộ tộc không tới năm mươi vạn nhân khẩu với Đại Liêu đất đai nhân khẩu bao la mà nói chẳng là gì, làm hắn đau lòng là ma ma kia tự chặt tay, dùng máu kính hiến tổ tiên mở bảo tàng.
Bên trong châu báu cao như núi.
Các vị trưởng lão sau khi kiểm tra châu báu xong hợp lực đóng bảo tàng lại, tám bộ lần nữa thề, không tới lúc sinh tử tồn vong không được mở bảo tàng.
Mỗi bộ tộc phái tinh nhuệ của mình canh giữ bảo tàng, chỉ hoàng tộc Da Luật Hồng Cơ không có, hắn hoàn toàn bị gạt bỏ ra ngoài, dù hắn có trăm vạn hùng binh vẫn không thay đổi được hiện thực, hắn không thể bước vào Đạt Nhĩ Hải Tử nữa bước.
Vì thế Da Luật Hồng Cơ anh vũ từ đó thích đi săn, không còn kiên trì bốn mùa nại bát nữa, nữ nhân và rượu ngon thành sở thích lớn nhất của hắn.
Mọi kẻ địch đều theo dõi sát sao nước Liêu từ mãnh hổ biến thành sơn dương, Triệu Trinh muốn thu phục Yến Vân Thập Lục Châu, Một Tàng Ngoa Bàng muốn Tây Kinh nước Liêu, hai người họ sau khi nghe thấy chuyện này, một nằm trên giường sai thái giám rót cho mình ly rượu vang, một đưa nhi tử sủng ái nhất tới Tống làm con tin, yêu cầu trong vòng mười năm giữ hữu nghị hòa hiếu với Tống.
Địch Thanh mừng vô kể, gửi cho Vân Tranh lá thư chỉ có bốn chữ - Thời cơ ngàn năm.