Chuyến này Vân Tranh xem như tiến thêm một bước hiểu đám quan văn, hoàng đế tự ý phát động chiến tranh, thế là bọn họ muốn cho hoàng đế một bài học khó quên, mình là thần tử không tiện ra tay, nên tìm người ngang hàng với hoàng đế giáo huấn hoàng đế Đại Tống bệ hạ.
Mới đầu bọn họ cho rằng, Đại Tống giữ được mình là tốt lắm rồi, không ngờ quân Kinh Tây thể hiện thần uy xoay chuyển thế cục.
Điều này nằm ngoài dự kiến của quan văn, bây giờ cục diện thành có lợi cho Triệu Trinh, nhưng chẳng có lợi cho bách tính, cuộc chiến vô nghĩa tiêu hao tích trữ mấy năm qua.
Chiến sự quá lớn, đông từ biển rộng, tây tới Thanh Đường, chỗ nào cũng đánh dữ dội, không dám buông lỏng, chuyển vận sứ mỗi nơi mệt như lừa rồi còn bị tướng lĩnh gây khó dễ, chỉ thời chiến tướng lĩnh mới có địa vị trên quan văn nên dù Địch Thanh hay Chủng Ngạc, Phú Bật đều không bỏ lỡ cơ hội.
Dự toán triều đình năm nay tám phần đầu tư vào chiến sự, Tương tác giám vì ngày đêm làm gấp thuốc nổ cung ứng cho chiến trường mà bị nổ tới ba xưởng, tức thì nhiều thợ có tiếng ở Đông Kinh gần như từ biệt gia đình bỏ chạy. .
- Đại Tống năm nay e thâm hụt tài chính rồi, Vân hầu, ngài chủ động muốn dừng cuộc chiến này, lão phu vô cùng vui mừng. Bao Chửng đi cùng Vân Tranh, đem hết khó khăn trong triều ra trình bày:
Vân Tranh chỉ biết thở dài: - Không đánh nổi nữa, trong quân ngũ có cách nói thế này, tổn thất quá ba thành, quân đội tan rã, quân Kinh Tây mặc dù kiên cường hơn, nhưng tổn thất tới bốn thành rồi, may đó là lúc kết thúc cuộc chiến, nếu không chỉ cần một cuộc chiến nhỏ thôi cũng đủ toàn quân cũng tan vỡ, cho nên dù các vị có muốn đánh, ta cũng phản đối.
- Đây chính là quốc lực quyết định chiến sự, nếu Đại Tống đủ cường đại, lão phu kiên quyết bắc phạt, đáng tiếc quốc lực chỉ duy trì nổi tới mức này thôi, đánh thêm nữa dù thu được Yến Vân thì quốc gia cũng kiệt quệ, không gượng dậy nổi. Bao Chửng an ủi: - Đừng gấp, Vân hầu còn trẻ lắm, chỉ cần chúng ta nằm gai nếm mật mười năm, thế nào Yến Vân cũng thu về, ngài vẫn cứ có vương vị muốn có.
Vân Tranh xua tay liên hồi: - Từ xưa tới nay thành danh đều thừa lúc còn trẻ, già tám mươi tuổi đầu thì khoe được với ai, ài, già rồi lại phải làm gương cho con cháu, phải có phong độ trưởng giả, ngồi trên đài cao trưng bộ mặt người chết, vô vị vô vị. Ta muốn có tước vương để tung hoành ngang dọc, ăn uống phá phách không phải kiêng kỵ gì cơ.
Bao Chửng cười vui vẻ: - Tới lúc đó lão phu còn sống, nhất định nhổ một bãi nước bọt lên mặt ngài.
Vân Tranh ngửa mặt cười dài.
Không bao lâu sau đại quân chậm rì rì đi hết mười dặm cuối cùng, bách quan văn võ trong Định Châu thành ra Tam Nha Khẩu tiếp kiến hoàng đế, Triệu Trinh mệt mỏi cố lấy tinh thần thực hiện một loạt nghi lễ, Vân Tranh không khỏi thán phục, y thì chuồn về nằm khoèo rồi.
Lập quân trại ở Tam Nha Khẩu là chủ ý của Vân Tranh, mặc dù vào thành nhiều việc thuận lợi hơn nhiều, nhưng tòa thành xỉ nhục đó tới giờ vẫn làm y khó chịu, không muốn nó có vinh dự đón nhận sự kiện lịch sử lớn như vậy.
- Bệ hạ không dùng thức ăn lai lịch không rõ ràng. Trâu Đồng Minh liếc xéo mắt nhìn thức ăn đầu bếp trong quân đưa tới, bát mỳ to thơm ngào ngạt bị hắn chuyển ra sau lưng, chuẩn bị lát nữa ăn:
- Bệ hạ không uống trà nước lai lịch không rõ ràng. Trâu Đồng Minh đưa tay ngăn ngu hầu dâng trà nước, lát uống một mình:
- Bệ hạ không tắm lộ thiên, nước phải kiểm nghiệm không độc mới tắm. Trâu Đồng Minh nhìn cái ao quân tốt mới đào, phát hiện bên trong là suối nước nóng, bốn xung quanh đắp đá, dưới rải cát mịn, lát đi ngâm một chút chắc thoải mái lắm:
- Bệ hạ không thể...
Bất kể trong quân mang cái gì lên hiếu kính với hoàng đế đều bị Trâu Đồng Minh ngăn lại, uan quân không còn cách nào khác đi tìm Vân Tranh, Vân Tranh liền tới ăn mỳ, uống nước, nhúng tay vào nước nóng, cuối cùng là đá đít Trâu Đồng Minh: - Bệ hạ ở trong quân tất nhiên là thống soái tối cao, vì sao không dùng đồ tướng sĩ dâng lên, không tuân theo quy củ trong quân, tướng soái ngay quân của mình còn không tin thì tin ai? Đồ ăn do ta kiểm nghiệm, không thành vấn đề, còn về phần tắm rửa, không biết dùng màn quây lại sao, ngươi đích thân hầu hạ, không được để nữ tử lại gần.
Biết Vân Tranh ngang ngược, Trâu Đồng Minh miệng làu bàu không hợp tổ chế, vẫn bê thức ăn vào.
Hàn Kỳ nhìn thấy hết, thoáng nghĩ là hiểu ngay, Vân Tranh vốn không phải kẻ thích quản việc vặt, càng không thích cúi mình nịnh bợ, vì sao lại muốn tướng sĩ đi mang cơm, mang nước, chẳng qua muốn để hoàng đế biết, đám quân tốt đó do y chỉ huy, nhưng vẫn là thần dân của hoàng đế, hoàng đế mới là tối cao.
Làm thế hai mục đích, một khiến hoàng đế yên tâm về mình, hai sâu xa hơn, muốn hoàng đế cảm thấy gần gũi với quân đội.
Bàng Tịch đã dâng tấu cáo lão ba lần, Phú Bật cũng sớm dâng tấu từ chức, Địch Thanh yêu cầu sau cuộc chiến cho nghỉ bệnh ba năm, Vân Tranh kỳ thực cũng đang làm thế, trước đó y nổi điên làm những chuyện lễ giáo không dung thứ là dọn đường.
Đế vương sức khỏe không tốt thì nghi ngờ càng nặng, lúc này dù ngươi là trung thần, chỉ có chút uy hiếp nhỏ, hoàng đế thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Hàn Kỳ đứng nhìn Trâu Đồng Minh dìu hoàng đế đi ra tắm ửa thì lui về doanh trướng.
Vân Tranh cũng thở phào chắp tay rời đi, từ lâu rồi, khi tới cái xã hội có hệ tư tưởng hoàn toàn khác biệt với thứ được dạy bảo tiếp nhận, y không thể không tìm hiểu, ví như cơ sở sống trị của hoàng đế từ đâu ra, một câu hoàng quyền do trời ban với Vân Tranh mà nói chưa đủ thuyết phục.
Nhưng con bà nó, người Đại Tống lại chấp nhận, hoàng đế đã kết hợp vương quyền với hoàng quyền, buộc luôn cả văn hóa lên chiến xa của mình, nghiền nát mọi thứ cản đường, Vân Tranh là con bọ ngựa nhỏ, tất nhiên là không dám đưa tay ra cản trở, xã hội và dân tâm chưa phát triển tới tầm cao nhất định mà nói ai nấy đều tự làm chủ bản thân thì là ngu xuẩn.
Mà nói thực lòng, càng ngày Vân Tranh thấy ở thời đại dân trí và khai sáng còn ở mức độ sơ khai này, rất cần hoàng đế, dù hoàng đế tốt hay xấu đều nên có.
Hôn quân thì mọi người lấy ra chửi bới, minh quân thì mọi người tán tụng, còn hoàng đế hoang dâm thì chửi một câu sau đó lẩm bẩm làm sao lão tử không phải là hắn.
Không có hoàng đế thì mọi người không có đối tượng để mọi người học tập và phê phán, cũng không thể tự cảnh tỉnh mình, quốc gia không có sự ngưng tụ.
Vì thế Vân Tranh cũng chấp nhận mình có hoàng đế.
Toàn bộ cuộc khởi nghĩa nông dân muốn lật đổ chính quyền tàn bạo, lật đổ bất công, mà không phải là lật đổ hoàng đế, mọi người chẳng qua là muốn một vị hoàng đế công bằng hơn mà thôi.
"Nếu vua coi thần tử như chân tay, thần tử là tâm phục của vua; nếu vua coi thần tử cho chó ngựa, thần tử coi vu như người thường; nếu vua coi thần tử như bùn đất, thần tử coi vua như kẻ thủ."
Ngay cả một nhà văn hóa đầy tinh thần phản nghịch như Mạnh Tử chẳng qua muốn hoàng đế tốt với mọi người một chút thôi, ở dưới hoàn cảnh đó, ngươi còn hi vọng gì.
- Sau khi về Đông Kinh, ta cùng nàng về quê nàng một chuyến nhé? Vân Tranh về tới chỗ của mình bảo với Cát Thu Yên:
Không ngờ một câu nói làm Cát Thu Yên chết lặng, sau đó khóc liên hồi, cả đêm ôm trượng phu nói những lời tình tứ, mặc dù người nhà đã không còn nữa, nhưng nàng muối trở về nơi mình sinh ra xem nơi đó nay rốt cuộc đã thay đổi thế nào.
- Không đem phu nhân đi được không? Thiếp thân mặc y phục cáo mệnh, mang theo thật nhiều lễ vật về, phu quân nói xem, thiếp nên mang theo cái gì?