- Uống bao nhiêu rượu mà to gan thế hả? Hoa Nương khoanh tay trước ngực nhìn Vân Tranh ôm chân nhảy loi choi:
Vân Tranh nén đau cười khổ: - Đệ gặp tỷ nên vui mừng không kìm lòng được, thực sự vui mừng.
- Gặp ngươi ta cũng vui lắm. Hoa Nương mắt lúng liếng:
- Suỵt, không nói nữa, nói thêm Tiếu Lâm giết đệ mất, mà ông ta đâu rồi?
- Không phải vừa rồi to gan lắm à? Hoa Nương hừm một tiếng: - Đi Điền Tây tìm Hàn Lâm rồi.
Một câu nói làm hơi rượu lẫn cơn đau của Vân Tranh bay hết sạch: - Đệ chưa nghe thấy ông ta có ý rời bỏ hoàng đế, chẳng lẽ định đi giết Hàn Lâm?
Hoa Nương gõ trán Vân Tranh một cái: - Không phải thế đâu, diệt trừ Hài Nhi quân là ý của hoàng hậu, Tiếu Lâm định đi tìm Hàn Lâm, gọi huynh ấy về Đông Kinh phục vụ hoàng đế.
Vân Tranh vẫn bực mình: - Thế có khác gì chứ, ông ta không để Hàn Lâm sống vài ngày yên lành sao?
- Lão Nha Quan bọn họ có lời thề gì đó, cả ta cũng không biết, hoàng đế vẫn rất tin bọn họ, nghe nói long nỗ trực hoàng cung truy sát đám Hàn Lâm, đã hạ sát toàn bộ.
- Tiếu Lâm còn định bán mạng cho hoàng đế tới bao giờ nữa? Không phải trước kia muốn đưa tỷ về Lão Nha Quan à, giờ lại đi chen chân vào vũng nước đục.
- Nếu hoàng đế sức khỏe an khang thì Tiếu Lâm sẽ quy ẩn, nhưng tình hình thế này. .
Vô số hảo hán vì thế mà chết không có chỗ chôn thây, Vân Tranh vò đầu nhìn ánh sáng cuối cùng trong ngày đang tắt lịm, ngồi xuống tảng đá bên sông, mặt trời chiếu lên khuôn mặt nửa sáng nửa tối, Hoa Nương đứng dựa vào gốc liễu bên cạnh, nhìn thế nào cũng giống đôi tình nhân đang hờn giận nhau.
Nếu là kẻ địch thì đơn giản rồi, dù Tiêu Lâm có là cao thủ đệ nhất thiên hạ, Vân Tranh cũng có cách giết chết.
Nhưng Tiếu Lâm là số ít bằng hữu thực sự của y, không thể dùng bất kỳ biện pháp thô bạo nào, thậm chí ở chuyện này còn phải thừa nhận ông ta chẳng sai, trung trinh là phẩm đức cao quý. Nhưng cái giá phải trả cho sự trung trinh này cũng vô cùng thảm liệt, ví như điển cố trứ danh Cô nhi Triệu thị, kết cục là toàn bộ chết thảm.
Hiện là lúc sắp thay hoàng đế, lợi ích bắt đầu phân chia lại, hoàng tộc, hậu tộc, quý tộc, huân quý, đại thương, đại địa chủ, cùng với quân phiệt thế lực như Vân Tranh, ai không nhìn chằm chằm vào hoàng cung.
Mặc dù Triệu Húc là người kế thừa hợp cách duy nhất, nhưng mới có tám tuổi, sao có thể hi vọng nó lập tức nắm giữ triều cương, sẽ không ai thấy khả năng đó, thái tử còn nhỏ, hoàng đế nằm liệt giường có thể ra đi bất kỳ lúc nào, đó là khoảng trống quyền lực mà rất nhiều người muốn lấp vào.
Đại Tống có truyền thống buông rèm nhiếp chính, Tào hoàng hậu giúp Triệu Húc nắm giữ triều cương cũng là hợp lý, thế nên nhiều thế lực quy thuận hoàng hậu, nhưng Triệu Trinh chắc chắn không muốn, hắn chịu đủ đau khổ khi Lưu Nga buông rèm nhiếp chính rồi, sao giữ lại cái họa này cho nhi tử.
Cách tốt nhất là Triệu Trinh phải cắn răng mà sống đến khi nhi tử trưởng thành, nếu lúc nào đó hắn thấy mình không thể níu kéo thêm được thì kế hoạch cực kỳ ác độc sẽ bộc phát.
Nếu hậu tộc với hoàng hậu làm đại biểu thắng, Tiếu Lâm chết là cái chắc, nếu phe hoàng đế thắng, hậu tộc bị thanh trừ, những việc bẩn thỉu nhất sẽ giao cho đám người Tiếu Lâm làm...
Vân Tranh cúi đầu xuống, định lấy ít nước rửa mặt cho tỉnh táo, ai ngờ con sông này nước bẩn, lại còn có mùi bùn tanh khó chịu.
Hoa Nương đi tới ngồi xuống bên cạnh Vân Tranh, lấy khăn tay lau mặt cho y, động tác ôn nhu chu đáo không khác gì thê tử, còn gọi thị nữ đứng đợi từ xa tới mang nước sạch để cho y rửa tay, sau đó mới nói: - Nhiều năm qua ta vẫn luôn ngầm thu thập tin tức về Tào hoàng hậu, nữ nhân này không đơn giản đâu.
- Như thế nào?
- Tào thị người Chân Định, tôn nữ của xu mật sứ, Huệ vương Tào Bân, năm Minh Đạo thứ hai, Quách hậu bị phế, Tào thị nhập cung, đến năm Cảnh Hữu thứ chín chính thức sắc phong làm hoàng hậu. Ai ai cũng nói Tào thị tính tình hiền lành tiết kiệm, coi trọng nông canh, thậm chí còn trồng ngũ cốc, nuôi tằm ở cung uyển hoàng gia.
- Một lần năm nhuận tháng Giêng, hoàng đế muốn lần nữa tổ chức đăng hội vào ngày mười lăm, nhưng hoàng hậu khuôn can nên bỏ, bách quan dâng tấu khen ngợi.
- Ba năm sau vệ sĩ trong cung làm loạn, nhân đêm tối xông bào tẩm thất hoàng đế, khi đó Tào thị đang hầu hạ hoàng đế, nghe có biến, hoàng đế định bỏ chạy, Tào thị đóng cửa điện, đoán chừng loạn binh phóng hỏa, sai người lén đi theo sau chúng, quả nhiên loạn binh châm rèm, người đi theo dập tắt, lại cắt tóc thái giám thị tòng, nói với họ "mai luận công ban thưởng, lấy tóc làm chứng!". Thế nên ai nấy đều tranh nhau ra sức, loạn quân chẳng mấy chốc bị tiêu diệt.
Vân Tranh không biết chi tiết nhi vậy, đó chính là sự kiện Đông Kinh bị cháy năm xưa, khi đó Vân gia và Địch gia cũng gặp họa: - Tỷ định nói gì, Tào hoàng hậu không chỉ hiền lương thục đức, còn có bản lĩnh Võ Chiếu, có thể nắm giữ thiên hạ sao?
- Nữ tử thì sao nào, ngươi thấy để một đứa bé điều khiển triều cương thì đáng tin hơn à?
Vân Tranh nhún vai: - Liên quan gì tới đệ, đệ tạm thời rụt đầu làm rùa, chỉ cần lấy được Yến Vân, phong quang phong vương rồi phủi đít giong thuyền ra biển, ai rảnh đi quan tâm chuyện của họ.
- Hừ, nếu ngươi nghĩ thông được như thế, sao còn vác cái bộ mặt người chết làm gì?
- Còn không phải lo tỷ thành quả phụ à, nếu không lúc này đệ đang tắm nước nóng, sau đó lên giường lớn, ôm đại tiểu lão bà ngủ cho sáng khoái.
Hoa Nương dựa người vào vai Vân Tranh: - Đệ đệ, cái người đó cứng đầu lắm, đệ phải giúp ông ta, nếu không ông ta chết thật đấy.
Vân Tranh rất hưởng thụ cảm giác êm ái từ cơ thể của Hoa Nương, cho dù thấy có lỗi với Lão Tiếu, với Khinh Doanh, nhưng chỉ làm cảm giác đó thêm cường liệt, dằn lòng mấy lần không đẩy nàng ra được, thương cảm nói: - Chẳng trách hôm nay lại tạo điều kiện cho đệ như vậy, vì trượng phu của mình, bất kể là ai cũng có thể đẩy vào hố lửa, hảo huynh đệ cũng không bỏ qua, đúng là tiền đề để làm lão bà tốt.
Ý đồ bị bại lộ Hoa Nương cũng chẳng vì thế mà xấu hổ, càng nắm chặt tay Vân Tranh: - Một tên ngốc rơi vào đống hồ ly, đệ nói xem, làm gì có đường sống, ta không nhẫn tâm cuối cùng ông ta muốn khóc chẳng có nước mắt, chẳng lẽ đệ nhẫn tâm?
Vân Tranh thở dài: - Đợi Tiếu Lâm về, tỷ nói với ông ấy Thái Hành Sơn bất ổn, đám đạo phỉ là ngoại viện của hậu tộc, hơn nữa còn có người Di Lặc giáo xuất hiện. Thôi, trời tối rồi, đệ phải về nhà, tỷ cũng về đi, bây giờ chuyện duy nhất có thể làm là không để Tiếu Lâm về tới Đông Kinh thôi. Nói xong gỡ tay Hoa Nương đứng lên vẫy tay bỏ đi.
- Gà Nhép, đừng giận tỷ, tỷ tỷ giờ chỉ muốn cuộc sống ổn định thôi, ta có hai đứa con rồi. Hoa Nương giọng hơn nghèn nghẹn nói:
- Đệ biết, đệ luôn biết, tỷ là nữ tử tốt, lần đầu tiên nhìn thấy tỷ là đệ biết rồi.
Vân Tranh đi mấy bước rốt cuộc không kìm được quay lại, ôm Hoa Nương thật chặt một cái rồi buông ra định đi, nhưng lần này Hoa Nương lại là người chủ động ngả vào vòng tay y, để toàn bộ thân hình thơm nức ngã vào lòng, nhẹ vươn đôi tay ngọc quấn vuốt má y, đối mắt đẹp long lanh như ánh sao: - Không giận tỷ chứ?
- Không, lúc tỷ mới rời Nguyên Sơn, chẳng phải đệ cũng nói tỷ nên kiếm một người tốt gả đi, sống yên bình vui vẻ là gì, nhiều năm qua tỷ vất vả vì đệ rồi, sao giận tỷ được. Vân Tranh cảm thù hai gò núi tròn căng áp lên ngực, tuy ngăn cách bởi một lớp tơ lụa nhưng cảm thụ vẫn vô cùng sinh động, ngửi hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng truyền tới, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại:
- Thực sự là không giận? Hoa Nương chớp mắt hỏi lại lần nữa:
- Thật! Vân Tranh gật đầu chắc chắn:
Hoa Nương đẩy Vân Tranh ra vuốt thẳng lại y phục, nói một câu hết sức vô tình: - Thế thì xéo đi!
Vân Tranh hơi ngẩn ra, chỉ còn biết lắc đầu cười khổ, vẫy vẫy tay quay người bước đi thật tiêu sái.
HẾT!