Quyển 6 - Chương 44: Khiến người ta khó quên (2)

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:18:31

Không biết hôm nay Ngỗi Minh tìm mình có việc gì đây, cái đứa thị nữ kia nói năng chẳng ra hồn, nha đầu ngốc Ngỗi Minh thật là, sao lại phái đứa nói tiếng Hán chưa sõi đi báo tin, có nhiều tiền như thế, sao không mua đứa nha hoàn tử tế. Không sao, tới hỏi là được, Lương Kỳ cũng rất thích tới Đậu Sa trại, nàng có tình cảm đặc thù với nơi đó, lấy áo choàng mặc lên, quát nha hoàn đi chuẩn bị xe ngựa, nàng vẫn thích mặc áo đỏ như ngày xưa, thiếu phụ hai mươi tuổi hoa vô cùng nóng bóng, không phải là tiểu nha đầu như con cá mắm năm xưa nữa. Một thư sinh văn nhược ngồi đọc sách thư phòng, thấy lão bà bụng mang dạ chửa của mình lại định ra ngoài, định cản, cuối cùng buông tay xuống chỉ biết thở dài, hắn nói không nổi, đứa con trong bụng nàng sau này cũng sẽ mang họ Lương không phải họ của hắn. Đậu Sa trại bây giờ thành cái trại giàu có nhất Ba Thục rồi, thế nhưng ngoài trừ thêm vài ngôi nhà ngói, mặt đất lát đá xanh ra thì không khác trước kia là bao, vài con chó chạy đuổi nhau, gà qué thong thả mổ thóc ở cái sân phơi, cái nhà sấy thịt trâu quanh năm đỏ lửa, mùi thịt trâu tỏa ra sực nức cả trại. Lão tộc trưởng chuyên môn thiết lập một điểm giao dịch nằm ngoài trại, thương cổ muốn giao dịch gì với Đậu Sa trại thì tới đó, có người phụ trách chuyên môn, ông cụ không muốn để mùi tiền làm hỏng trại, cho nên mọi thứ vẫn giống như nhiều năm trước Lương Kỳ tới nơi này, chỉ là thiếu đi một thiếu niên mặc nho sam có cái má lúm đồng tiền hay ngồi ở mái hiên đọc sách, căn nhà trúc vẫn còn đó, Thương lão thường xuyên cho người quét dọn, nhưng chủ nhân của nó đã lâu không về. Lương Kỳ nhìn ngôi nhà trúc, giơ nắm đấm lên dứ dứ, sau đó đi thẳng tới cuối trại. Mỗi lần tới nhà Ngỗi Minh thì Lương Kỳ lại đau đầu, có nữ nhân cầm lao trúc ngồi trên tường, có nữ nhân cầm cung tiễn đi qua đi lại, có người còn mài dao nữa, quá mất mặt, đây mà là nhà phú quý à? - Cái gì, muội nói người đang đánh nước Đại Lý là đám Vân Tranh? Lương Kỳ giật mình đứng dậy, kim bộ diêu vàng lấp lanh trên đầu rung rinh. Ngỗi Minh ngồi co mình trong đống chăn lông êm ái, nhìn móng tay vừa sơn, khẽ gật đầu làm như mình vừa nói một chuyện hết sức vặt vãnh. Lương Kỳ đã quên mất cái trâm của Lục Khinh Doanh, quên cái ngôi nhà lộn xộn của Ngỗi Minh, không ngừng đi đi lại lại, một nữ nhân mang thai năm tháng, bụng đã nhô lên thấy rõ mà đi tới một tuần trà mới chịu dừng lại. Ngồi trên đỉnh đầu Ngỗi Minh, đôi mắt đen lay láy tỏa ra ngọn lửa cuồng nhiệt: - Nói như thế hàng hóa trong tay đám thương cổ kia kẹt cứng rồi. Ngỗi Minh quay đầu sang, nhìn thấy đôi môi đỏ chót của Lương Kỳ cách mình chưa tới một tấc, vội vàng lùi lại đằng sau, nghe bảo nữ nhân có thai đều không bình thường, lúc Lục Khinh Doanh có thai chó mèo cũng tránh xa, xem ra Lương Kỳ có thai cũng bất thường nốt. Lương Kỳ không đợi Ngỗi Minh trả lời, phát ra tràng cười khiến lông tóc người ta dựng ngược: - Hàng kẹt rồi, ha ha ha, đám người kia còn đang hi vọng mười ngày sau Đại Lý sẽ mở thành quan, giờ chiến tranh nổ ra, không phải dăm bữa nửa tháng mà xong được. - Vân Tranh đánh Đại Lý để làm gì chứ, chúng ta vừa có chiến sự ở Lưỡng Nam, quân đội mệt mỏi, sao lại đi khai chiến với nước Đại Lý, không thể nào, Đoàn gia đâu dễ chơi, đánh sống chết với họ làm cái gì? Không được gì hết, Vân Tranh không liều mạng làm chuyện lỗ vốn đâu. Nói tới đó không biết nghĩ gì lại đứng lên đi vòng quanh. Đi được vài vòng đá bay cả dép đi, gọi nha hoàn mang bản đồ Đại Lý tới, ngón tay đặt trên Ngũ Xích đạo, cứ dần dần đẩy tới, đến Kiến Xương phủ thì dừng lại, thương đạo từ đó chia làm ba, một theo Ai Lao sơn vòng vèo lên phía bắc, một theo Vô Lượng sơn tới phía nam, ngón tay nàng kéo lên, dừng lại ở Kiến Xương phủ, một tay ôm bụng cười ghê rợn. Lương Kỳ lại sán tới gần má Ngỗi Minh: - Biết không, chúng ta sắp phát tài rồi, nếu như có thể khống chế Ngũ Xích đạo, con cháu đời đời ăn không hết, hi hi hi, bao năm qua ta chỉ đợi một cơ hội như thế này thôi. Biết Lương Kỳ đang có thai nên Ngỗi Minh không dám đẩy mạnh, bị cơ thể nặng nề của Lương Kỳ đè lên người, nhăn mặt quay đầu đi gian nan nói: - Tỷ ngồi lên trước được không, nếu không muội chẳng còn sống mà phát tài nữa. Lương Kỳ thấy Ngỗi Minh thẹn đỏ mặt thì nổi hứng đùa ác, hôn chụt lên cái má phính của Ngỗi Minh, hạnh phúc ôm lấy cái chăn dầy: - Có biết không, trên đời này phát tài nhanh nhất là lúc có quốc nạn đấy, nếu ta lợi dụng quốc nạn của Đại Tống phát tài thì cha ta và ca ca ta đánh chết ta, nhưng nếu là Đại Lý thì không ai ý kiến gì được. Ngỗi Minh nghĩ một chút gật đầu: - Đúng là thế, Lương tỷ tỷ, vậy chúng ta có nói cho Khinh Doanh tỷ tỷ không? Nụ cười trên mặt Lương Kỳ tắt ngúm: - Lục Khinh Doanh hiện không có tâm tư xen vào chuyện làm ăn đâu, người ta một lòng muốn làm quan gia nương tử cao sang, bây giờ giúp Vân gia kiếm tiền là ả nhà hoàn Tịch Nhục nay thành bà cô già không ai lấy, và cái ả Cát Thu Yên, hừm, một đại cô nương mà đi chải tóc phụ nhân, cái đồ không biết xấu hổ. - Lão tộc trưởng nói tỷ và Vân đại ca là thanh mai trúc mã, sao không giữ chặt lấy, giờ đi ghen tỵ với người ta. Ngỗi Minh nghe giọng Lương Kỳ chua loét thì lè lưỡi: - Nếu không phải Vân đại ca rất lâu rồi chưa về nơi này, muội còn nghi đứa con trong bụng tỷ là của huynh ấy, hì hì, lúc nói tới tiền, mắt hai người giống hệt nhau. Lương Kỳ béo má Ngỗi Minh, Ngỗi Minh không giống cô nương Hán gia gày gò manh mai, trên người nhiều thịt, nhéo rất thích, nhất là cái má vẫn phinh phính, làm nàng nhớ tới thằng nhóc Vân Nhị kia, thằng nhóc đó càng lớn càng hư, lần trước nàng tới Thành Đô dám hau háu nhìn nàng: - Muội còn là khuê nữ thì biết cái gì, Vân Tranh là tên khốn kiếp, là con khỉ không chịu ngồi yên một chỗ, ai gả cho y người đó xui xẻo, nhìn Lục Khinh Doanh đi, một năm gần gũi phu quân được mấy ngày? - Lương Kỳ này muốn tự làm chủ cuộc sống của mình, giờ ở Đậu Sa huyện ta là nhân vật hàng đầu, bao nhiêu người ngửa mặt nhìn ta kiếm cái ăn, nói một câu có thể ảnh hưởng dân sinh cả huyện, muốn làm gì tùy ý, cả phu quân ta cũng không quản nổi. Chứ không cần mỗi ngày trang điểm thật xinh đẹp, thơm phức đi lấy lòng nam nhân, dù người đó có là hoàng đế thì Lương Kỳ này cũng không thèm. - Này nha đầu, muội cũng thích Vân Tranh, lại không muốn làm tiểu thiếp nên chạy tới Đậu Sa trại trốn phải không, có tư cách gì nói tỷ tỷ chứ. Ngỗi Minh đơn thuần nhưng đâu có ngốc, nàng biết Lương Kỳ tối đa chỉ nói thật năm phần thôi, tựa cằm vào vai Lương Kỳ: - Không phải thế Vân đại ca rất tốt, biết đánh trận, biết nấu ăn, khôi hài, lại hiểu lòng người, chiều chuộng người khác, muội tất nhiên là thích. - Tỷ tỷ biết lai lịch của muội rồi đấy, từ khi Vân đại ca cứu muội khỏi Thanh Đường, hai người bọn muội lúc nào cũng ở bên nhau, muội vốn rất muốn gả cho huynh ấy, thậm chí khi ở trong núi, còn mong huynh ấy bạo dạn một chút, nửa đêm chui vào lều của muội, muội sẽ không từ chối. - Nhưng huynh ấy không làm thế, ánh mắt huynh ấy lúc nào cũng bình tĩnh, ôn nhu nhưng phẳng lặng như giếng nước, ái tình trên sa mạc bọn muội là trao nhau nóng rực như lửa, huynh ấy sống quá nội tâm, muội không tiến vào được. - Tới Đậu Sa trại là tính toán của huynh ấy, để muội tránh né tai mắt của Tây Hạ, giờ muội sống ở nơi này rất vui vẻ, không cần gì nữa rồi. Nhắc đến Vân Tranh, tâm trạng của hai đều trùng xuống, bất kể yêu hay hận, Vân Tranh là chàng trai khiến nữ nhân từng tiếp xúc đều khó quên. Tiếp đó Lương Kỳ lại bừng bừng dã tâm mưu tính kế hoạch thương nghiệp muôn đời của mình, còn Ngỗi Minh vẫn thấy người bên cạnh mình còn quá ít, nói với nữ quản gia: - Ngươi đi xem xem có ai bán nữ nhân không, chúng ta mua hết.