Vân Tranh nửa buồn nửa vui, một thống soái quân đội giờ biến thành chính khách, những kẻ như vậy thường làm chuyện ngu xuẩn, tất nhiên có lợi cho y, nhưng thế có nghĩa giờ có đánh thắng Một Tàng Ngoa Bàng cũng không trọn vẹn, thất bại duy nhất tới giờ của y là thất bại trong tay Một Tàng Ngoa Bàng.
- Quân ta sắp tấn công Tiêu Đả Hổ, giờ là lúc kiểm nghiệm thành tựu bao năm qua của ngươi ở nước Liêu rồi, công lao phá Tây Kinh phải thuộc về Ngô Kiệt, ngươi phối hợp với hắn một chút.
Thôi Đạt hiểu rằng Vân Tranh đang bố trí đường lui cho các huynh đệ khi y rời đi: - Vân hầu cứ yên tâm, ta sẽ dẫn dắt bọn họ quy thuận thái tử Triệu Húc, như thế tương lai có thể đứng vững chân, ngài đừng quá lo.
Vân Tranh không muốn nói nhiều vấn đề này nữa: - Ngươi lập đại công, hôm nay ta chiêu đãi ngươi thịt dê nướng.
Thôi Đạt ôm ấm trà trong tay, toàn thân khoác áo choàng lông to lớn như con gấu đi theo sau lưng Vân Tranh ra sau lều.
Biết Thôi Đạt tới, mà tên này cái miệng lúc nào cũng ngứa, cho nên Vân Tranh từ sớm đã sai đầu bếp chuẩn bị thịt dê ngon nhất, thái nhỏ xiên vào từng que sắt, bên cạnh là những cái bát nhỏ có bảy tám loại gia vị, trong đó có một thứ phát ra múi giống mùi người Hồ, làm Thôi Đạt đắn đo lắm.
Vân Tranh ngồi xuống bên bếp lò, vừa nướng thịt dê vừa nói: - Đừng xem thường nó, lát nữa ngươi sẽ biết vị nó thế nào, thịt dê nướng phối hợp phối hợp với hồi hương là tuyệt phẩm. Bao năm qua ta luôn đi tìm hai thứ gia vị, một là hồi hương an tức này, thứ khác là ớt, không có cách nào tìm được.
Thôi Đạt biết cái miệng kén ăn của Vân Tranh, nhiệt tình nói: - Trông nó thế nào, chỉ cần nó mọc ở trên đời, thương hành đất Thục không có lý do gì không tìm được.
- Thứ ngươi không tìm được nhiều lắm, như khoai tây, ngô, ớt, nếu ngươi chỉ cần tìm được một trong ba thứ này thôi, ta dập đầu lạy ngươi, coi ngươi là thánh nhân. Dù nghìn đời sau bách tính quên hết các vị hoàng đế chứ không ai quên ngươi.
Thôi Đạt không tin, chẳng phải là mấy thứ nguyên liệu nấu ăn thôi à, sao quý giá được đến thế: - Vì sao?
- Vì sao thì đợi tới khi ngươi tìm được sẽ biết, có điều ta ra biển nên rất có khả năng ta sẽ tự tìm được nó.
Thịt dê chẳng mấy chốc đã nướng xong, chỉ tiếc rằng vì không có ớt nên phải dùng thù du thay thế, cả xâu thịt xanh lè, không có cái màu đỏ thích mắt của ớt.
Đưa cho Thôi Đạt một xâu, Vân Tranh mở vò rượu gạo, cẩn thận cắn một miếng rồi thở dài, thù du không sao thay thế được ớt, vì chung quy nó vẫn có vị hơi chua.
Thịt dê này được ướp từ sáng nên gia vị ngấm sâu vào thịt, Thôi Đạt ăn rất khen ngợi luôn mồm, ăn ngấu ăn nghiến. Vân Tranh biết chẳng ngon như thế, người Tống ít nhiều kháng cự lại mùi vị tự nhiên, Thôi Đạt thể hiện như vậy chẳng qua là vì lấy lòng y, cố gắng hàn gắn quan hệ thôi.
Vân Tranh đã không còn là đồng song từng lừa ăn của Thôi Đạt, Thôi Đạt cũng không còn là công tử phú hào vô tâm năm xưa.
Bây giờ Vân Tranh xuống bếp làm thịt nướng cho hắn, bản thân đã là sự tôn trọng, lúc này dù thịt có thối, Thôi Đạt vẫn ăn ngon lạnh.
Vân Tranh giật lấy xâu thịt trong tay Thôi Đạt: - Thôi đừng giả vờ nữa, trông buồn nôn lắm, đợi ta tìm được ớt, nhất định mời ngươi một bữa thịt dê nướng thực sự, nếu ta làm ra được một thứ gọi là bia, cho ngươi ăn nuốt lưỡi luôn.
- Quyết định như thế. Thôi Đạt sảng khoái chùi mép, với hắn mà nói ăn gì không bằng lời hứa của Vân Tranh:
Còn với Vân Tranh mà nói, đột nhiên tìm thấy được mục tiêu mới, thực sự mà nói phải ra đảo với y mà nói vẫn có chút không cam tâm, nhìn mặt trời phía tây: - Ngày thật ngắn, ta đi đây, khi nào Ngô Kiệt lấy được Tây Kinh, chúng ta cùng uống rượu. ...
Trong mắt Tiêu Đả Hổ, Vân Tranh đặt kỵ binh ở trên núi rõ ràng là không biết dùng kỵ binh, nếu không hắn chẳng dễ dàng mắc kế dụ địch của Lang Thản và Lý Đông Sở.
Hắn không biết bằng, quân Tống tuy gần như ai ai cũng biết cưỡi ngựa, nhưng cưỡi được ngựa và kỵ binh là khác nhau, làm gì có chuyện chỉ năm ba năm mà luyện ra được. Vân Tranh huấn luyện được bọn họ hành quân trên ngựa là cực hạn rồi, nếu như bắt đáp bộ binh này tác chiến trên lưng ngựa thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Một nghìn trọng giáp kỵ binh của Lý Đông Sở đã là vét hết kỵ sĩ giỏi nhất trong quân, còn về phần Lang Thản, trừ đám Thiếu niên quân ra chưa ai luyện được vừa cưỡi ngựa lại vừa có thể giương cung bắn tên như người Liêu.
Chiến mã với quân Tống mà nói chiến mã chẳng qua là công cụ thay thế đôi chân, có chiến mã là có thể mang theo nhiều vật tư chiến tranh. Còn Tiêu Đả Hổ lại cho rằng quân Tống sở dĩ nhiều chiến mã như vậy vì muốn phân thắng bại với hắn trên lưng ngựa, kỵ binh là binh chủng quý giá, ai dám đem đi làm mồi nhử?
Lão Hổ dựa lưng vào ngọn đồi thong thả cho bánh bao vào mồm, đây là bánh bao hỏa đầu quân vừa hấp sáng nay, vừa mềm vừa xốp, ở giữa còn có mỡ lợn, một ngày chỉ cần ăn hai cái bánh này là đủ no.
Tảng đá sau lưng đột nhiên rung chuyển, đất rơi xuống, Lão Hổ bực mình phủi bụi trên bánh bao, ăn thật nhanh rồi thò đầu ra.
Sau tảng đá là con dốc, cây cối ở trên dốc đã bị đốt sạch, đám người Liêu chó má từ hôm qua bắt đầu dùng tên lửa, tên nhiều tới mức khiến đám Báo Tử ngay chỗ đứng chân cũng không có, mười sáu đại thuẫn tạo thành mai rùa đã nóng không chịu nổi, lùi lại muộn một chút thôi là biến thành heo quay.
Một mũi tên lửa lảo đảo bay tới tảng đá, vừa vặn rơi bên chân Lão Hổ, bên trên mũi tên có quấn vải tẫm mỡ trâu, cháy rừng rực.
Lão Hổ đưa hai bàn tay lạnh cóng ra sưới, hoạt động ngón tay một chút, thấy vẫn còn linh hoạt, điều này rất quan trọng, nếu không làm sao dùng được tạc đạn.
- Lão Hổ, con bà nó, ngươi rảnh quá nhỉ, rụt đầu lại. Một lão binh mặc giáp đen quát tháo:
Ở nơi này mỗi người đều có vị trí chiến đấu của mình, khi người Liêu xông lên là ngay lập tức ném tạc đạn ra, tạo thành lưới hỏa lực ngăn cản, chuyện này không ai dám lơ là, chỉ cần một vị trí bị phá rất có thể thủng tuyến phòng ngự.
Bên cạnh mỗi người đều có một cái hang nhỏ dùng để đặt thuốc nổ, khi khần đưa tay ra là lấy được, khi không dùng thì lấy thuẫn ra để che, người Liêu chạm trán với thuốc nổ nhiều nên học khôn rồi, dùng kế hỏa công đối phó với quân Tống, may mà nơi này ít cây. Lúc Lang Thản mới lên núi chuyện đầu tiên là phòng bị hỏa công, lệnh chặt hết cây cối, tuy vậy thi thoảng vẫn có thuốc nổ bị bắt lửa khiến quân Tông thiệt hại bởi chính vũ khí của mình.
Một quả độc tật lê từ trên trời rơi xuống, Lão Hổ lẩm bẩm chửi, đành lấy khăn tay thấm nước đái bịt lên mặt, vì thứ này có khói độc, hắn thề khi nào bắt được Tiêu Đả Hổ sẽ đái lên đầu.
Người Liêu xông lên nhanh hơn Lão Hổ dự đoán, nghe thấy tiếng còi sau tảng đá, Lão Hồ liền lấy một quả tạc đạn ra kéo thừng, đợi dây cháy kha khá ném ra, loại tạc đạn kiểu mới này nổ trên không uy lực mới cao nhất.
- Nằm xuống!
Phía sau có tiếng người Liêu hô to, sau đó nằm rạp xuống đất, song với thứ tạc đạn nổ trên không này vẫn chiếu cố mông và lưng chúng một lượt.
Sau ngọn đồi phía trái ẩn dấu năm trăm kỵ binh do Báo Tử thống lĩnh, Lão Hổ và Báo Tử chia nhau một phòng thủ, một tấn công, vì không ai thích phòng thủ nên luân phiên nhau.
Bây giờ tới lúc kỵ binh cắt đứt hậu viện của người Liêu rồi.
Tướng Liêu Hổ Lực Khắc đang đánh lên dốc, thấy sắp xông lên được đỉnh đồi thì đột nhiên sau lưng có mấy tiếng la hét, Hổ Lực Khắc quay đầu, chỉ thấy ánh đao loang loáng, mấy trăm kỵ binh quân Tống đang chém giết người của mình, đọi ngũ cung tiễn thủ vừa tiến lên hỗ trở Hổ Lực Khắ bị bị đánh tan tác.
Lòng có chút linh cảm, Hổ Lực Khắc quay đầu nhìn bên phải, phát hiện một đại hán lực lưỡng cầm hai cái thiết chùy từ sau tảng đá xông ra.
Báo Tử tập kích thành công, quát lớn một tiếng, đám kỵ binh đang xung phong phát ra tiếng kim loại va chạm rợn người, hai trăm kỵ sĩ đi đầu tản ra, mỗi người cách nhau mười bước, sau đó rút trảm mã đao.
Tốc độ chiến mã tăng tới tối đa, với tốc độ này không cần vung đao, chĩa ra đúng lúc là dễ dàng cắt đầu lâu địch.
Đội kỵ binh đi đầu xếp hình mũi tên, đội theo sau trận thế dẽ quạt, men theo lỗ hổng kia đánh loạn quân Liêu.
Kỵ binh đi tới đâu để lại một đống thi hài, không phân biệt được đêu là quân Liêu, đâu là quân Tống, bọn họ lúc này giống nhau, đều bị vó ngựa dẫm nát bét.