Vân Tranh chưa bao giờ hi vọng đám ngu xuẩn ở Tương Tác giám có thể giữ được bí mật công nghệ này lâu, dù sao phối phương chỉ có ba loại vật liệu chính, nói một câu là rõ, nhưng uy lực của thuốc nổ không nằm ở phối phương, mà là ở chất lượng vật liệu, độ thuần qua phương pháp tinh chế, cho nên y không quá lo, bởi vì bất kể người Tống, Liêu hay Tây Hạ đều không có ý thức nghiên cứu khoa học, chỉ cần gặp chuyện không giải thích được là bọn họ quy cho thần ma quỷ quái.
Chỉ cần không phải là do người Tương tác giám tự để lộ chi tiết là được, tổng thể mà nói thứ thuốc nổ này uy lực không quá lớn, chưa tính tới quá trình tiếp nhận làm quen, chưa thể thành nguy hại ngay được.
- Cũng không biết Tiếu Lâm có bắt được tên khốn kiếp kia không? Vân Tranh lẩm bẩm rồi đứng dậy, liếc mắt nhìn quanh chiến trường, tức thì suýt nửa nổi điên.
Đường đường quý phụ, như phu nhân của quốc hầu, thế mà cùng đám quân sĩ thô bỉ lẫn lộn với nhau, đi tìm chiến lợi phẩm, nhặt được thanh đao khảm bảo ngọc còn cao hứng la hét, đám quân sĩ cũng rất biết nịnh bợ, cứ kiếm được thứ nào đáng tiền là ngay lập tức đưa cho nàng. Ở bên cạnh Cát Thu Yên đã đặt mấy cái bọc to tướng, trong đó một cái không ngờ là lột quần của tên người Liêu nào đố, tùm cái cái ống quần lại mà thành.
Mất, mất hết thể diện rồi, bảo Hàm Ngưu đi gọi Cát Thu Yên về, Hàm Ngưu lại cười toét miệng: - Lão gia, nhị phu nhân lo lắng cho người bao ngày rồi, hôm nay mới có được nụ cười, vui vẻ một chút có sao đâu ạ, vả lại đi về nhà cũng phải có chút quà chứ, tay không mà về đâu có hay.
Cái thằng ngốc này, còn mang quà về, đây là đi chơi chắc, nói như mỗi hắn có tình nghĩa, còn mình thì vô tình lắm vậy, Vân Tranh tức mình đích thân đi gọi Cát Thu Yên, đi được mấy bước thì nghe "uỳnh" một tiếng sau lưng, hết hồn quay đầu, té ra là Hàm Ngưu vừa châm một quả tạc đạn ném vào hố, thấy Vân Tranh nhìn còn cười hì hì: - Còn kém của chúng ta xa lắm.
Quân khốn kiếp, không kẻ nào làm người ta bớt lo hết, hùng hổ quay về đá đít Hàm Ngưu, tịch thu hết số tạc đạn, đi tới chỗ Cát Thu Yên, định giúp nàng xách đồ, nhưng mím môi mím lợi không cách nào nhấc được cái bọc to tướng lên, Cát Thu Yên cười híp mắt, dùng một tay xách nhẹ không: - Phu quân, chiến trường đúng là chỗ phát tài tốt nhất, thiếp tính qua loa cũng được nghìn quan rồi, người Liêu giàu thật.
Vân Tranh thẹn quá hóa giận: - Theo quân quy những thứ này phải nộp cho tham quân, không được tự lấy.
- Không được không được, đều do thiếp thân tìm được, vậy là của thiếp, chiến trường cũng giống như chỗ nhà ta thu hoạch hoa màu vậy, thiếp ở trong ruộng nhà mình nhặt mót vài bông lúa rơi thì phạm vào pháp gì chứ? Nói xong đong đưa cái mông đi tới chiến mã của mình, vắt hai cái bao căng phồng hai bên cổ ngựa, vỗ vỗ: - Thế là về nhà có quà rồi, phu nhân hỏi tới còn có cái trả lời.
Vân Tranh nghiến răng: - Kệ nàng, tham quân mà hỏi ta không nói đỡ đâu đấy.
- Được, thiếp làm thiếp chịu. Cát Thu Yên cao giọng quát: - Tham quân đâu?
- Dạ dạ, tiểu nhân đây, tiểu nhân đây. Ngài tham quân béo tốt, mắt cười không thấy trời đất đâu, *** ton chạy tới, vai cũng vác đống tài vật đặt lên ngựa của Cát Thu Yên:
Cát Thu Yên như như hoa nở, xoa đầu Tô Thức khen ngợi, Tô Thức như chó con lưng cong, cổ ngửa có vẻ rất thỏa mãn, chợt thấy cái mặt tối đen của Vân Tranh, rụt đầu lại chạy mất tích.
- Tham quân không có ý kiến, đại soái ngài còn nói gì nữa không?
Cát Thu Yên tới gần Vân Tranh, hơi thở nóng ấm phun đầy tai y, làm ngứa ngứa, thấy má y đỏ lên, cười khanh khách dẫn chiến mã đi mất, khỏi nói cũng biết là đi dấu tang vật rồi, đó là phong cách nữ tặc.
Còn đang đánh trận đấy, cái đám này coi nơi này thành chỗ nào rồi, Vân Tranh hậm hực đành đi tìm Lang Thản, chỉ tên này mới có ý thức nhất, quả nhiên tên này mang đầy tâm sự chỉ đống đổ nát: - Mạt tướng có còn phải giữ Thiên Quan nữa không?
- Thành cũng tan nát rồi, còn gì mà giữ, kiếm chỗ khác xây lại thành đi, ta nghiên cứu rồi, tính chiến lược của Thiên Quan không cao, tới Hà Khúc xây thành, ở biên quan thế nào cũng cần tự cấp tự túc vẫn tốt hơn. Hà Khúc là nơi cỏ cây tươi tốt, bất kể là chăn thả hay truân điền đều không tệ, lần này Quang Hóa quân của ngươi thiệt hại nặng nề, thế nào cũng cần chút bồi thường, ngoài ra lần sau không được vứt bỏ thương binh, chúng ta thà quyết chiến chứ không dùng cách này, quay về nhận ba mươi quân côn cho ta.
Vân Tranh cũng hiểu nỗi khổ của Lang Thản, làm như thế giảm được tổn thất tới mức nhỏ nhất, Quang Hóa quân tổn thất gần một nửa rồi, nếu còn tổn thất thêm thì toàn quân tan rã, lúc này phạt nặng Lang Thản không phải là trừng phạt, mà là để hắn không dày vò bản thân nữa.
Lang Thản chắp tay đi ngay, tìm quan quân pháp tuyên đọc quân lệnh của đại soái, tự tụt quần mình, nằm xuống quát lớn với hiến binh:" Đánh! Đánh thật mạnh cho ta!", xung quanh là toàn bộ tướng sĩ Quang Hóa quân quỳ xuống rơi lệ.
Tiếu Lâm tới bên cạnh Vân Tranh, cùng xem Lang Thản bị đánh, nói nhỏ: - Đại soái, bắt được thời Hoa Thiên Thọ rồi.
Vân Tranh nhìn chằm chằm Lang Thản lờ đi những lời thỉnh cầu của tướng sĩ Quang Hóa quân, sao có cảm giác tên khốn này có thành phần biểu diễn trong đó: - Không có thời gian xử lý hắn, mai về Nhạn Môn Quan, Quách Hằng Xuyên không phải thứ phế vật Tiêu Hỏa Nhi, đó là lão tướng bách chiến, Nhạn Môn Quan đã phải bỏ một ải rồi. .
Tiếu Lâm vẫn phần nào coi mình là mật thám của hoàng đế, nên không quan tâm tới chiến cục, chỉ quan tâm tới chuyện thuốc nổ, thấy Vân Tranh không coi trọng chuyện này, nhắc: - Thuốc nổ là căn bản của quốc gia, còn quan trọng hơn Nhạn Môn Quan.
Vân Tranh chỉ đám tướng sĩ đang quỳ quanh Lang Thản: - Đó mới là căn bản của quốc gia, chứ không phải thành trì, khải giáp hay thuốc nổ gì hết. Trường Thành của Tần hoàng nay đâu rồi? Nó có cản được chiến mã người Hồ không?
Tiếu Lâm nhíu mày: - Đại soái nói chuyện thiên cổ, ta chỉ biết chuyện trước mắt, nếu vậy chuyện này giao cho ta, ta sẽ truy tới cùng.
Vân Tranh huýt sao gọi đại thanh mã tới, nhảy lên ngựa: - Vốn nên như thế, ta kiến nghị ông đi tìm Hàn Lâm thương lượng, làm sao nâng cao bảo mật. Con chó già Trần Lâm chỉ giỏi nội đấu, cho cả người theo dõi Hoa Nương rồi, thế mà để cái lỗ thủng to tướng cho người ta lợi dụng mà không biết, bí mật như thuốc nổ cũng lọt ra ngoài.
- Ta không quan tâm Tương tác giám để lộ bí mật ra sao, ta cũng không có nội gián hay không, đó là chuyện của Hài nhi quân, ta chỉ muốn biết rốt cuộc kẻ thông minh kia là ai?
Tiếu Lâm gật đầu rời đi, Vân Tranh sai Hàm Ngưu thổi tù chỉnh quân, rời xa chiến trường ba mươi dặm, nhường phần cho dã thú.
Lang Thản nói không sai, bách tính được binh sĩ thông báo người Liêu đã chết hết, bọn họ cũng chẳng động lòng, giữ chút gia sản ít tới đáng thương trốn trong núi không ra, có thể thấy, bọn họ đề phòng người Tống còn hơn là người Liêu, xuất phát từ lòng nhân đạo, Vân Tranh để lại cho bọn họ ít lương thực.
Ngày hôm sau khi đại quân xuất phát, thám báo đưa tin, lương thực để lại đã bị bách tính lấy hết, nhưng bọn họ không rời núi mà còn tiến sâu thêm, tìm chỗ sinh sống.
Vân Tranh chỉ còn biết thở dài, bao năm bị quan viên Đại Tống họa hại, kỵ binh người Liêu dày xéo, tà giáo ăn mòn, sống được là may mắn rồi, tư tưởng có chút biến chất cũng đâu phải lỗi của họ, Vân Tranh thầm chúc bọn họ tìm được mảnh đất lành cho mình.
Lang Thản tới Hà Khúc đóng quân, nơi đó cũng nghèo rớt, cho nên đại bộ phận lương thảo quân nhu ở đại doanh quân Liêu đều cho hắn, bao gồm cả những vũ khí công thành nặng nề. Xây dựng một tòa Quang Hóa thành là nguyện vọng từ lâu của Lang Thản, cũng giống như đập Đô Giang của Vân Tranh, mỗi đội quân phải có vùng đất vinh quang của mình.