Khi mặt trời xuống núi, Vân Nhị rời ngọc bài nhai, thi thể phơi giữa trời nắng một ngày đã thối rồi, gia tướng lấy đầu chiến mã trên cột cờ xuống, mang xác nó về nhà.
Ngồi dưới nắng mặt trời cả ngày rồi, về nhà thống khoái tắm rửa, ăn một trận no nê, người thả lỏng một cái, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Một đôi ngọc thủ từ phía sau đưa tới, nhẹ nhàng day huyệt thái dương cho Vân Nhị: - Người chỉ huy truy sát ngươi hôm nay là Quỷ Kiểm Nhi Trương Phi Hổ, hai canh giờ trước hắn bị Ngọc Tí Kỳ Lân đánh thuốc mê nhưng thất bại, đã giết chín người nhà của Ngọc Tí Kỳ Lân.
- Do bị chúng ta truy lùng, hắn nương nhờ sư phụ Hỗn Giang Long, Hỗn Giang Long biết chuyện hắn làm, vì tránh liên quan liền ra tay bắt, nghe nói hắn bị trúng một tên, nay tiếp tục bỏ trốn.
Vân Nhị không phải Vân Đại, không chịu nổi sự thân thiết này của Hoa Nương, hơi quay đầu lại nhìn thấy Hoa Nương hơi cúi người bóp vai cho mình, cần cổ thanh tao, xương quai xanh gợi cảm, y phục mùa hè có phần mỏng manh thấp thoáng đường cong hết sức sinh động của bầu ngực vun cao, ấy là từ khi có con, Hoa Nương đã ý tứ hơn nhiều đấy, trước kia thì nàng ăn mặc khiến người ta đỏ mặt, hơi ngả người về phía trước, tránh chạm vào ngực nàng, nói: - Đệ đã thành niên rồi, tỷ đừng làm thế nữa, xấu hổ lắm.
Hoa Nương phì cười, tát nhẹ một cái lên má: - Hừ, năm xưa ở Đậu Sa quan, tỷ tỷ còn tắm rửa cho ngươi, cái gì cũng thấy, giờ dám nói chuyện nam nữ với tỷ tỷ rồi đấy.
Vân Nhị cười: - Hoa Nương tỷ tỷ, chút chuyện hồi trẻ con đó không đả kích được đệ đâu.
Hoa Nương thu tay lại, nhưng ngón tay thon thả lại lả lơi khều vuốt ngực Vân Nhị một cái, thấy hắn giật mình, đắc ý cười khúc khích: - Hi hi, ngươi là thứ tiểu lưu manh, vô lại hơn cả Gà Nhép, ta lạ gì. Có điều đại ca ngươi dẫn cả nhà trốn trong thiên lao hưởng phúc, bỏ ngươi lại một mình là sao? Hôm nay chỉ sơ xuất một chút là mất mạng rồi, nghe tỷ tỷ, từ hôm nay trở đi ở nhà, đám hề đó tới chỉ tìm đường chết thôi.
- Hừ, tỷ tỷ đã gọi người Tinh Bàn quay về rồi, đồng thời cũng cho người truyền tin ra giang hồ, vài ngày nữa ắt sẽ bắt được tên Trương Phi Hổ đó, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vân Việt thở dài: - Gần đây số lần đệ thở dài còn nhiều hơn mười mấy năm trước, vì đại kế sau này của Vân gia, đệ đành kiên trì. Kết thúc chuyện này đệ sẽ ra biển, không quay về nữa.
- Phong ba lớn như thế làm sao lắng xuống thời gian ngắn được, lại còn tự ý treo thưởng, khiến đám quan viên mất hết thể diện, chưa kể hôm nay lại còn cho bốn kẻ phơi xác ngoài đường, thể diện nhà ta thì kiếm về rồi, nhưng thế nào tấu chương đàn hặc huynh đệ làm xằng làm bậy chất tới mái nhà.
Vân Việt ngạc nhiên nhìn Hoa Nương thật kỹ: - Tỷ tỷ giờ lại muốn hi vọng huynh đệ bọn đệ thành trung thần hiếu nghĩa sao, đệ cứ cảm giác tỷ nhất định xuất thân là tiểu thư danh môn đại gia, nếu không đã chẳng có tình cảm với Đại Tống như thế.
- Ta không muốn ước thúc huynh đệ ngươi, chỉ muốn các ngươi sống thoải mái một chút, đừng vất vả như thế nữa. Hoa Nương thở dài: - Năm xưa vất vả đã đành, giờ giàu sang phú quý, càng ngày sống càng gian nan là sao, con Gà Nhép bảo ta nghỉ ngơi, thế này làm sao mà nghỉ được.
- Hì, chỉ cần được tự do tự tại, sống không phải lo nghĩ gì, khổ đến mấy không đáng. ...
Trương Phi Hổ lòng đầy chua chát, tối qua bên cạnh mình còn khách khứa đầy nhà, vậy mà chiều hôm nay, hắn chợt phát hiện tất cả mọi người đều tràn ngập thù địch với mình.
Vừa mới thoát khỏi độc thủ của chính huynh đệ sinh tử Ngọc Tý Kỳ Lân, giờ lại bị sư phụ mình kính trọng nhất truy sát.
Nguyên nhân bắt nguồn từ người Tây Hạ tuyên bố - Ai lấy được thủ cấp Vân Việt thượng vạn lượng vàng.
Hắn chẳng thèm quan tâm đó có phải là gia tộc có công với nước không, là gia tộc thế nào, với hắn mà nói vì một vạn lượng thì trả giá thế nào cũng đáng, sinh trong thế gia lục lâm, hắn thù địch với bất kỳ vương triều nào.
Năm xưa Vương Tắc dẫn đám tặc khấu chiếm lĩnh Bối Châu, dựng nước, xưng là Đông Bình quận vương, người dân trong thành, không phân biệt già trẻ đều xăm sáu chữ "Nghĩa quân phá Triệu đắc thắng", Văn Ngạn Bác sau khi phá Vương Tắc, phàm là người có xăm chữ này trên mặt, nam thì giết, nữ thì đi đầy.
Khi đó Trương Phi Hổ thân ở Trác Trâu, nghe nói chuyện Vương Tắc, tự xăm lên mặt mình sáu chữ kia, biểu thị quyết tâm đi theo.
Ai ngờ Vương Tắc chỉ kiên thủ được hai tháng thì bị giết rồi, Trương Phi Hổ kinh hãi lấy than nướng mặt, xóa sáu chữ kia, ai hỏi tới đều nói là bị tai nạn.
Chạy như điên trên mái nhà, người Trương Phi Hổ chợt lảo đảo, người bị một mũi trường tiễn xuyên qua, người có trường cung ở Đông Kinh không nhiều, sư phụ của hắn Hỗn Giang Long là một trong số đó.
Trương Phi Hổ bị cơn đau như thủy triều nhấn chìm, gào lên một tiếng, đạp vỡ ngói phía dưới, rơi xuống từ mái nhà, chưa kịp đứng vững đã lao đầu vào cửa sổ, sau đó chui xuống cống chạy .
Không biết qua bao lâu, truy binh phía sau không còn, tới một chỗ vắng người, ngã vật xuống đống đất thở dốc. ...
Một trận mưa lớn đổ xuống, khu vườn Vân gia đã xanh càng thêm xanh, nhưng lòng người thì như sa mạc.
Sa mạc đại biểu cho sinh mệnh không thích hợp tồn tại.
Tinh Bàn lần nữa theo lệnh Hoa Nương, mạo hiểm tiến vào Đông Kinh.
Chỉ trong sáu ngày qua Vân Nhị đã bị ám sát tới mười một lần, trong đó ba lần thiếu chút nữa đối phương thành công.
Đúng như lời Hoa Nương nói, chỉ mấy ngày sau Trương Phi Hổ đã bị mang tới treo ngược ở đại môn Vân gia, người vẫn nhỏ máu tong tong, ống lau sậy cắm vào huyết quản dẫn máu hắn ra, đợi khi máu trong người chảy gần hết, tính mạng của hắn cũng kết thúc.
Lúc này Trương Phi Hổ thực ra đã chết rồi, mặc dù vẫn còn thở, nhưng hắn thèm khát được chết, chết để quên đi tất cả.
Hai mắt của Trương Phi Hổ đã mù, nhưng không phải do Vân gia ra tay, hôm đó sau khi thoát khỏi sự truy sát của sư phụ, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn mạo hiểm tới nhà một vị hồng nhan tri kỷ.
Hắn tin nữ tử được mình cứu thoát khỏi từ vực sâu thanh lâu, là bến cảng an toàn của mình, hắn chưa bao giờ kể với ai về chuyện của Dư Hương, nàng là chút thiện lương cuối cùng của hắn.
Dư Hương chẳng những che chở hắn, trị thương cho hắn, còn liên tiếp ba ngày không ngủ ở bên hầu hạ. Khi Trương Phi Hổ thề sẽ dùng cả đời sủng ái nàng, chợt nhận ra hai mắt mình đã mù.
Thực ra Vân Nhị nhìn thấy tiểu cô nương rụt rè mười bốn tuổi này cũng sởn gai ốc, nhất là khi nghe nàng thong thả kể cách mình đối phó với Trương Phi Hổ càng muốn bỏ chạy.
Chỉ có Hoa Nương là cực kỳ hứng thú, khi nghe nói Dư Hương sở dĩ nuôi Trương Phi Hổ ba ngày là mong giá của cái đầu hắn được nâng lên, tốc độ cắn hạt dưa của Hoa Nương nhanh hơn gấp ba lần.
Nói ra khó tin, tên quỷ háo sắc như Trương Phi Hổ vậy mà chưa từng đụng vào thân thể Dư Hương, chăm sóc tiểu nữ tử này năm năm không khác gì khuê nữ.
Khi Dư Hương cật lực kéo rương bạc khỏi Vân gia, đi ngang qua chỗ Trương Phi Hổ còn lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho hắn, xác nhận cái ống vẫn còn cắm vào huyết quản mới lên xe trâu rời đi.
Nhìn thấy cảnh này Vân Nhị thấy hành vi chặt đầu thích khách của mình quá lương thiện.
- Đệ nghĩ tỷ nhìn trung tiểu cô nương đó rồi, sao không giữ lại?
- Mới đầu ta cũng muốn thế, nhưng sau khi nghe nó lải nhải những lời cảm kích Trương Phi Hổ liền bỏ suy nghĩ này. Hoa Nương bỏ nắm vỏ hát dưa vào đĩa, phẩy ống tay áo: - Tiểu cô nương đó không nói dối, mỗi câu đều chân thành, loại đó mới là kinh khủng nhất.
Vân Nhị chịu khó nhặt vỏ hạt dưa khỏi đĩa: - Đệ cũng thấy thế, với đệ mà nói, cho dù là hung dữ như Tiểu Man cũng có thể cưới về làm lão bà, nhưng ả Dư Hương này, chỉ cần nam nhân nào biết quá khứ của ả e rằng sẽ co chân mà chạy.
- Nghĩ mà xem, hôm nào đó tỉnh lại, đột nhiên thấy thê tử hiền huệ của mình đang cắn cổ hút máu, vừa hút máu vừa giúp lau mồ hôi hết sức ôn nhu, nghĩ thôi đã run hết cả người.
Hoa Nương không nói chuyện nữa vội vã rời đi, vừa rồi tiểu khuê nữ Hắc Nữu ghé vào cửa sổ nhìn trộm, bất kể thế nào cũng không được để khuê nữ bị nữ nhân kia làm ảnh hưởng.