Lục Khinh Doanh mỗi năm mở hội nghị cấp chưởng quầy ba ngày, sau đó đội ngũ nha hoàn trướng phòng khổng lồ của nàng sẽ liền năm ngày không nghỉ tính toán, tốn thêm hai ngày nữa ban bố kế hoạch và phẩn thưởng trong năm.
Năm nay thương đội Liêu Đông không do nàng quản hạt cho nên nàng nhẹ nhõm được một chút, từ khi Vân Nhị tiếp nhận thương đội Liêu Đông, Lục Khinh Doanh không hỏi tới bất kỳ chuyện gì liên quan tới thương đội này nữa, ngay cả sổ sách cũng giao cho Vân Nhị, mọi năm riêng thương đội Liêu Đông đã tốn của nàng một ngày.
Tới tối Vân Tranh ngồi đọc sách, thấy Lục Khinh Doanh mệt mỏi vào phòng ngủ, đứng dậy rót trà cho nàng: - Uống ngụm nước đi, nàng đừng làm mình quá mệt như thế.
Lục Khinh Doanh đẩy cốc nước đi: - Uống trà cả một ngày rồi, tối nay tiệc chiêu đãi lại uống rượu, giờ chóng mặt lắm.
- Hay là tắm rửa cho thoải mái, sau đó nằm lên giường ta đấm bóp giãn gân cốt để ngủ cho ngon.
Lục Khinh Doanh nhìn chằm chằm tới khi Vân Tranh cười ngượng ngập mới nói: - Chàng là đồ vô lương tâm, chỉ khi nào xin xỏ gì cho ả tiếp thiếp kia mới săn sóc người ta như thế, thường ngày nghĩ xem chàng làm gì, thứ ân cần không đáng tiền này thiếp không thèm, thiếp mệt chết cho vừa lòng chàng.
- Nói linh tinh, trước kia không có chuyện gì ta cũng ân cần như thế, có ý đồ gì đâu, chỉ lợi dụng sờ mó chút thôi mà ...
Lục Khinh Doanh phì cười, bực mình đánh vào tay Vân Tranh, nguýt y một cái đầy quyến rũ: - Vậy hôm nay chàng sờ mó cho thật thoải mái đi, chưa sờ đủ hai canh giờ thì đừng có ngừng.
Vân Tranh mới sờ mó được nửa canh giờ là Lục Khinh Doanh đã ngủ rồi, mệt tới mức còn ngáy nữa.
Kéo chăn đắp cho nàng, ngồi ở đầu giường nhìn lão bà suốt cả đêm không ngủ.
Nữ nhân này vẫn luôn xinh đẹp như thế, nhìn mười mấy năm không thấy đủ, Vân gia chủ mẫu uy nghiêm tinh minh ban ngày biến mất rồi, thay vào đó là thiếu phụ quyến rũ như trái quả chín mọng.
Đưa tay lấy tử trúc tiêu treo trên tường, đây là vật yêu thích của lão bà, nhưng bây giờ tác dụng làm đồ trang trí của nó lớn hơn là làm nhạc khí.
Tay sờ vào trong tiêu, thấy rất khô, vì làm bằng trúc, nếu quá khô sẽ nứt, trước kia lão bà tuyệt đối không quên chuyện này, bây giờ gia vụ dần phức tạp, đã lâu không nghe nàng thổi bài ( mai hoa tam lộng) mà nàng thích nữa.
Vân Tranh thấy mình có lỗi với nàng, chỉ biết thở dài lấy dụng cụ chăm sóc tiêu ra, nhúng ít nước sạch, bắt đầu lau chùi.
Lục Khinh Doanh ngủ không ngon, nghe thấy tiếng động mở mắt ra, nhìn thấy trượng phu lau tiêu, miệng khẽ mỉm cười nhắm mắt lại, lần này nàng ngủ rất say, không ngáy nữa.
Không khí ban mai trong núi vô cùng trong lành, từng làn gió núi ẩm thấp hòa quyện theo một hương thơm của cỏ cây, mũi Vân Tranh ngưa ngứa, đưa tay quệt một cái quay người đi, ngoài kia đã rộn ràng những âm thanh một ngày mới, chứng tỏ thời gian không còn sớm nữa, kệ, hôm qua ngủ muộn, nên chưa đã, nhưng thứ quái ác gì đó cứ ngoáy mũi, cực kỳ bực mình.
Mở choàng mắt ra phát hiện lão bà một tay chống cằm nhìn mình, còn rất gần, tay cầm một sợi tóc, nàng còn chưa chải tóc, mái tóc dài đen nhánh của nàng buông xõa sau vai, đôi mày liễu mềm mại, đôi mắt long lanh như nước xuân, ánh mắt dịu dàng trong trẻo, làm Vân Tranh dù không biết nhìn ngắm nàng năm vẫn nhìn tới vẫn ngây ngốc.
- Phu quân dậy rồi. Lục Khinh Doanh đôi mắt trong sáng mở to nhìn Vân Tranh, dáng vẻ của nàng ngây thơ vô số tội, giọng điềm nhiên cứ như vừa rồi không phải mình lấy tóc trêu chọc trượng phu vậy:
Vân Tranh tất nhiên không giận đưa tay vuốt những sợi tóc trên trán nàng, mỉm cười ôn nhu hỏi: - Nương tử, hôm nay làm biếng à, mọi khi giờ này đã chẳng thấy bóng nàng đâu.
Lục Khinh Doanh nghiến răng: - Ai làm biếng chỉ xoa bóp có nửa canh giờ đã thôi rồi?
- Đó là vì ta sợ làm nàng thức dậy, khó lắm nàng mới ngủ được...
Nhìn trượng phu rối rít giải thích, Lục Khinh Doanh phì cười, cọ đầu vào trán y: - Càng không cần áy náy với thiếp, thiếp là chủ nhân cái nhà này, dù mệt chết cũng là đáng, chàng ở ngoài sinh tử tác chiến, thiếp ở nhà nếu không quản nổi nhà cửa đâu vào đó là lỗi của thiếp, chàng nên bỏ thiếp chứ không phải thương xót.
Lời này làm Vân Tranh càng thêm chua xót, vẫn mạnh miệng: - Sớm muốn đổi một người trẻ trung xinh đẹp hơn rồi, bị nàng ở lại làm trở ngại.
Lục Khinh Doanh như con báo cái trở mình cưỡi ngay lên người Vân Tranh: - Thảo nguyên Điền Tây không xa có một nữ nhân trẻ trung xinh đẹp đang đợi đấy.
Ánh nắng sớm từ ngoài động chiếu qua lớp ảo mỏng làm nổi bật thân thể khêu gợi mỹ diệu, bộ ngực phập phồng vì tức giận, Vân Tranh hơi chồm người dậy, ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hưởng thụ hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát trên cơ thể đầy đặn đó, hôn phớt cổ nàng, nói: - Thôi bỏ, lão bà mà, già chút tốt hơn, người mới phối hợp trên giường không ăn ý. Miệng nói tay còn lại chầm luồn qua áo chạm vào đồi ngực căng tròn vuốt ve một hồi rồi bàn tay lại từ từ dời xuống phía dưới.
Lục Khinh Doanh cười ngặt ngẽo, đối với lời lẽ lưu manh của Vân Tranh, nàng từ xấu hổ chuyển thành thấy thú vị lâu rồi, thấy tay trượng phu bắt đầu mò mẫm làm bậy, cũng khẽ nhấc mông rướn mình về phía trước tạo điều kiện, tay Vân Tranh nhanh chóng tới đích, nàng khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt hồng rực lên một tia đỏ lựng dụ hoặc, cúi đầu xuống dùng mái tóc dài che đi mặt hai người, thì thầm bên tai trượng phu một câu.
Một tràng cười lớn phát ra trong phòng... Lão bà cũng biết nói những lời lưu manh rồi, rất tốt! Vân Tranh ngậm lấy môi dưới lão bà, muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng Lục Khinh Doanh đẩy y ngã xuống, cười khúc khích quát nha hoàn vào chuẩn bị nước tắm rửa, bỏ lại trượng phu ấm ức ngồi đó, lúc này không còn sớm nữa, có một đống chưởng quầy đang đợi nàng.
Nhìn lão bà vội vàng rời phòng, Vân Tranh biết Cát Thu Yên khổ rồi, nhưng cái bụng to kia là sự bảo hộ lớn nhất của nàng, cùng lắm chỉ bị mắng một trận.
Phiền não trong gia đình cùng lắm chỉ có thế, chuyện Vân Tranh đau đầu là nhận được chiếu thư về kinh báo cáo.
Lúc này rời Đậu Sa quan không được, hiện Lương Tiếp tấn công Đại Lý ở một dải Nhị Hải khiến y không thể tùy tiện đời đi, võ tăng nơi đó kháng cự vô cùng dữ dội.
Theo như Lương Tiếp báo về, Đoàn Tư Liêm phái võ tăng tới nghênh chiến, những võ tăng đó sẵn sàng xả thân, liều mình lao vào ôm tạc đạn, không ngại nổ tan xác để cho đồng bạn tiến lên, không hề có chút do dự.
Lần này thực sự là phiền, một khi tin tăng nhân Đại Lý tử tương thảm trọng truyền tới Đại Tống, tăng lữ Đại Tống nhất định phát cuồng, Ngũ Câu có khi cũng tuyệt giao với mình.
Đây mới thực sự là chọc vào tổ ong, còn là loại ong có độc.
Tháng hai năm Tường Phù thứ chín, Bắc Thiên Túc Ưu Điền Năng Quốc sa môn Thiên Giác, Nam Thiên Trúc Sư Tử quốc Diệu Đức, Tây Thiên Trúc Gia Tha Quốc sa môn Đằng Lai dâng phạm kinh, xá lợi. Được ban cho tử y kim tệ.
Vân Tranh được ban tử bào là nhờ chiến công vô số mới có được, những tăng nhân kia chỉ đi tới Thiên Trúc một chuyến trở về là có đãi ngộ đặc thù, cho thấy Đại Tống có thiện cảm với Phật giáo ra sao.
Nếu như Lương Tiếp vì huynh đệ hi sinh bất chấp trả đũa, Vân Tranh tin, mình ở Đại Tống không còn chỗ đứng nữa, Đoàn Tư Liêm chuyến này định hại chết mình đây.
Mấy ngày qua Vân Tranh liên tục phát quân lệnh tới, tin rằng Lương Tiếp thật thà đừng thấy tượng Phật vàng của người ta mà nổi lòng tham.
Vân Tranh còn chưa kịp gửi thư cho Ngũ Câu thì có tiểu sa di tới báo Ngũ Câu đã tới Bạch Vân sơn, mời Vân Tranh tới làm khách, ngoài ra còn có cả Thôi Đạt.
HẾT!