Bên ngọn đèn leo lét, Bao Chửng và Vân Tranh ăn món nhắm chế biến toàn bằng đậu, Trâu Đồng Minh ân cần rót rượu cho bọn họ, hắn có thói quen này khi được cử tới Vân gia, nghe Vân Tranh và Địch Thanh bàn bạc, tất nhiên phải xem Vân Tranh ngồi với ai, nếu nhân vật cỡ Lý Thường chưa đủ tư cách.
Bao Chửng uổng một ngụm rượu, nhỏ giọng hỏi: - Nói thế là Vân hầu căn bản không định giữ lời với Thanh Đường?
- Binh bất yếm trá, dùng binh tha hồ nói dối mà, chẳng có cái gì để giữa lời hay không, vả lại các vị đối xử với Thanh Đường có ra cái gì đâu, đã sắc phong cho người ta thì làm đàng hoàng, minh hữu dù tạm thời cũng nên tôn trọng họ, không hiểu các vị nghĩ cái gì mà làm trò đầu voi đuôi chuột ấy, đất phong ở tận Lĩnh Nam? Điên rồi, đó là muốn kết minh hay xỉ nhục người ta vậy? Ta đoán Thanh Đường hẳn ngầm thù hận Đại Tống từ lâu, đã là minh hữu vờ vịt, vậy thì dùng âm mưu cũng không tính là bội ước. Vân Tranh thở dài, lấy từ trong lòng ra một miếng bạch ngọc, hôm nay y uống chưa nhiều, không hiểu sao đã say rồi mặt đỏ phừng phừng: - Cái này do Thanh Nghị Kết Quỷ Chương tặng ta, nhiều năm qua ta luôn để bên người, ta rất thích hắn, tên này dũng mãnh vô địch, con bà nó lại còn hảo sảng, trượng nghĩa, có bộ mặt hung thần ác sát nhưng lại mang tâm địa bồ tát, nếu không phải quốc gia khác nhau, bọn ta đã thành hảo hữu vô cùng thân thiết. Năm xưa ta còn hứa, nếu như lên chiến trường gặp lại, sẽ tha chết cho hắn, khi đó nói vốn chỉ là để thể hiện địa vị của hắn trong lòng ta thôi, không ngờ có ngày phải đối đầu thật.
- Trâu công công, chuyện này đừng nói với bệ hạ đấy.
Trâu Đồng Minh không nói gì, tiếp tục rót rượu.
- Thôi được, ngươi là gia nô của bệ hạ, ta không làm khó ngươi, có điều ta thực sự sẽ tha cho hắn một lần, tới khi đó ngươi giải thích hộ ta cũng tốt, không ta lại mang tội danh thông địch bán nước thì oan.
Bao Chửng nghiêm túc nói: - Nếu Vân hầu thành công thu lại Thanh Đường thì tha cho một Thanh Nghị Kết Quỷ Chương cũng là gì, trong giới sĩ lâm cũng là câu chuyện đẹp.
Vân Tranh cười nhạt: - Thôi đi, ta biết việc của mình là được, chẳng cần các vị khen, năm xưa mang ngựa về cho Đại Tống, các vị chẳng bề ngoài khen ngợi, sau lưng nói ta là tiểu nhân lươn lẹo tráo trở là gì, ta hoàn toàn thất vọng vì đám sĩ đại phu rồi.
- Mấy ngày trước Phú Bật còn tới chất vấn ta mưu đồ Thanh Đường, bội bạc đồng minh, ha ha ha, Bao đại nhân, ngài nói xem, lúc mà ông ta nhân Tây Hạ xâm phạm Thanh Đường, đem quân bắc tiến, còn chuẩn bị sẵn di dân nữa, sao không cho rằng mình trái minh ước? Ta làm thì thành tiểu nhân rồi? Hay không muốn ta thành công để tránh mất mặt, quân tử kiểu các vị là thế à. .
Phải lừa gạt bằng hữu, tâm trạng tất nhiên không tốt, Vân Tranh mượn rượu chửi mắng sĩ đại phu một hồi, Bao Chửng không biện minh, bực bội phất tay áo bỏ đi.
Trâu Đồng Minh nhìn Vân Tranh uống rượu liên hồi, vội gắp thêm cho y mấy món ăn, rồi đuổi theo Bao Chửng, hắn cả đời hầu hạ người ta, nên hiểu Vân Tranh lúc này có cái gì cũng cho vào mồm, uống rượu mà không phải rượu, quan gia cũng từng thất thần ăn dưa ăn cả vỏ không biết.
- Đại học sĩ đợi đã, đợi đã, cha gia có chuyện muốn thỉnh giáo. Trâu Đồng Minh vừa vừa chạy vừa gọi:
Bao Chửng không dừng chân chỉ di chậm lại đôi chút, tên thái giám này tuy là người bên hoàng đế, nhưng biết giữ bổn phận, nên ông ta cũng không thái quá.
- Đại học sĩ, cha gia ngu ngốc, vừa rồi không hiểu hai vị nói gì, Vân soái rõ ràng là say rồi, nói năng không kiểm soát, cha gia có nên đem nguyên xi thuật lại cho quan gia không? Trâu Đồng Minh đuổi kịp, hỏi vội:
Bao Chửng ngửa mặt nhìn trời, một lúc sau mới đáp: - Chỉ cần nói với bệ hạ, có Vân Tranh ở Tần Châu, mảnh đất này chẳng mấy chốc mở rộng, y đang định học Chu Du ở trận Xích Bích.
Trâu Đồng Minh rối rít gật đầu: - Hỏa công là kế sách tốt, chỉ là trời vừa mưa lớn, không khí ẩm ướt, làm sao mà phóng hỏa được?
Bao Chửng định giải thích, nghĩ một lúc rồi thôi, phất tay một cái rồi về lều, trong lòng cũng vô cùng phiền não, Vân Tranh tuy không nhắm vào mình, nhưng ông ta cũng là một phần tử của sĩ đại phu, làm sao lòng không có vướng mắc, ông ta không giỏi ăn nói, ngoài bỏ đi không cách nào khác.
Dù sao biên cương vững vàng là tốt rồi, bây giờ chuyện cần lo lắng hơn chính là bách tính mất nhà kia, mấy ngày qua dọc đường thấy không biết bao thảm cảnh nhân gian.
Hôm sau mưa tạnh, Vân Tranh kệ cho đầu óc còn váng vất, cũng không đợi được mặt đất khô đi đã vội vàng dẫn đại quân tiến về phía hẻm Hổ Khiêu, thời gian không còn nhiều nữa, dù Long Thiết Kiều có thỏa thuận được với Hạt Dược hay không, đó là mục tiêu mà Vân Tranh dự tính trước, nếu cản trở, y sẽ san bằng, dù sao trận chiến với Thanh Đường cũng không thể tránh.
Đi hai ngày mới tới hẻm Hổ Khiêu, dọc đường đi rất thuận lợi, Long Thiết Kiều viết thư tới nói, nhờ hắn ra sức khuyên nhủ, Hạt Dược đồng ý quy thuận Đại Tống, mở cửa quan ải, đại quân cứ thông qua là được.
Vân Tranh biết, Long Thiết Kiều đang thăm dò mình, muốn thông qua trạng thái mình tiến vào hẻm Hổ Khiêu để phán đoán mức độ tín nhiệm của mình với hắn.
Đi vào hẻm núi trước tiên là Thiên sương xa quân của Hầu Đại Nghĩa, thiên sương xa có tính tùy biến cao, có thể dùng làm xe nỏ, xe khiên, có thể kết thành trận, chở quân nhu khả năng cơ động thấp, nhưng sức phòng ngự và chịu đòn mạnh, cho dù bị tập kích bao vây, cũng đủ sức cầm cự tới khi đại quân cứu ra.
Hầu Đại Nghĩa đi không nhanh, nhưng rất kiên quyết.
Hẻm Hổ Kiêu dài ba dặm, núi hai bên núi non chập trùng, song không cao, cho nên thám báo trên núi trong thời gian ngắn đã thăm dò rõ ràng toàn bộ hèm núi, không có quân mai phục.
Khi Vân Tranh dẫn trung quân do Thiếu niên quân tạo thành tiến vào hèm núi nhìn thấy Long Thiết Kiều mặt đầy bi thương mặc áo trắng quỳ trên tảng đá hổ ngồi, phía trước mặt đặt ba chén rượu, tự uống một chén, rưới hai chén còn lại xuống dòng suối phía dưới, tư thế trang nghiêm, hiếu phục trắng bị gió núi thổi bay phần phật.
Vân Tranh đi lên tảng đá, đá hết đồ cúng xuống nước, đá vào vai Long Thiết Kiều, quát: - Thân là viên lại triều đình, chết một tên đại đạo, mất một cái trại cường đạo, ngươi lại bày cái mặt người chết ra cho ai xem? Khi là một viên lại, ngươi có thể dùng thủ đoạn giang hồ, nhưng từ lại chuyển thành quan, ngươi còn dính dáng tới những kẻ này, chết thế nào cũng không biết đâu.
- Ngươi không hạ được quyết tâm cắt đứt với quá khứ, vậy bản soái làm giúp ngươi, từ nay hãy chuyên tâm vào chính sự, chuyện cũ của ngươi, bản soái không truy cứu nữa, nhưng nếu để ta biết ngươi ngựa quen đường cũ, đích thân ta sẽ lấy mạng ngươi, khi ấy đừng trách ta không giữ lời.
- Hiện ngươi du thuyết thành công Hạt Dược mở đường cho đại quân, đã lập công lớn, chức thất phẩm thành tín lang là phần thưởng của ngươi.
Long Thiết Kiều hết sức xúc động, đứng lên vái Vân Tranh một cái: - Ti chức năm xưa làm việc quá hoang đường, kết giao phỉ đồ cũng là có nỗi khổ trong lòng, xin đại soái thứ tội.
Vân Tranh buông một tiếng thở dài: - Không có những mối quan hệ phức tạp đó, ngươi đã chẳng lập được công lao này, chúng ta lăn lộn hồng trần, bất cẩn một chút là bị nhấn chìm, khi túm được thứ giữ mạng, ai quan tâm nó tốt hay xấu, ta nói chuyện cũ bỏ qua là bỏ qua, ngươi không cần thăm dò ta.
- Gia quyến cha mẹ ngươi bị ta bắt là vì muốn giúp ngươi bịt hết sơ hở, chuyện biên quan phức tạp, một quan lại bình thường dựa vào thi cử mà ra, không ứng phó được ở chốn đầy rẫy nguy cơ này, người như ngươi mới là thích hợp.