Vân Tranh thấy hai mắt mờ mờ, cảm thấy toàn bộ mặt đất đang lộn úp xuống dưới, tư duy không liên kết được với lưỡi nữa, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng thoáng cái làm y phục ướt đẫm.
Ra sức chớp mắt, muốn giữ bản thân tỉnh táo, nhưng chân mềm nhũn, ngã lăn quay trên sàn đá, toàn thân bắt đầu co giật, miệng lẩm bẩm nói mớ, Vân Tranh mặt áp trên mặt đất, trong mắt nhìn thấy vô số hắc y nhân tung mình lao đi, giống như con dơi đen, bắt đầu rất nhỏ, sau đó không ngờ lớn dần.
- Xem kìa, dơi to, dơi to chưa...
Cát Thu Yên nheo mắt lại, một thanh đoản kiếm dài hơn xích xuất hiện trong lòng bàn ta, mắt nhìn Vân Tranh đầy thù hận, giơ kiếm lên.
-... Ta muốn ngủ, ta muốn làm bươm bướm, đẹp quá!
Thấy Vân Tranh càng lúc càng điên khùng, mím môi một lúc dậm chân nói: - Ác tặc vô sỉ, ngươi cũng có ngày này, sống cho tốt mà làm con rối đi. Nói xong xoay người rời đại điện.
Cát Thu Yên đi rồi, Vân Tranh cố kìm nén cơm mê muội, một chút lý trí chưa mất, hoặc bản năng kháng cự mạnh mẽ trong con người Vân Tranh điều khiển y rút con dao nhỏ Lưu huyện thừa tặng cho trước kia, luôn cất trong người, cắn răng đâm mạnh một cái vào đùi, cơn đau miễn cưỡng giúp đầu óc của y lấy lại được tỉnh táo, nhanh, phải rửa ruột, chậu nước rửa dụng cụ uống trà ở gần đó, cố sức bò tới, nhưng trời đất quay cuồng, cực khó phân biệt phương hướng trên dưới, chân tay thì nhẹ bẫng, điều khiển vô cùng gian nan.
Cũng may không xa, vừa tới bên cái chậu liền cằm ngay mặt vào, chậu nghiêng đi, đổ ra mất một nửa, Vân Tranh cố gắng uống, dồn hết tập trung vào việc uống nước, uống, uống nữa, cho dù dạ dày bắt đầu gây ra những cơn buồn nôn kháng cự lại, y vẫn cứ uống, đến khi ọe một tiếng, miệng phun thành vòi.
Cứ thế nôn, chẳng biết mình nôn tới bao giờ, đầu óc có dễ chịu hơn một chút, không quay cuồng nữa, nhưng đau, cơn đau dữ dội, không phải ở đùi mà ở đầu, toàn thân lại co giật, lần này không cách nào điều khiển cơ thể thêm, thuốc đã ngấm sâu, toàn thân như bay bổng, đầu óc vừa mơ màng vừa đau đớn, dạ dày vì nôn quá độ, cực kỳ khó chịu... Cứ thế, Vân Tranh dần mất lý trí...
Mặt trời đã kết thúc giấc ngủ, vươn vai tỏa ánh sáng vạn trượng, Lương Tiếp cũng ngáp một cái sái quai hàm, mắt lim dim nhìn quanh, lẩm bẩm: - Quái, hôm qua mình ngủ ở cửa cơ mà, sao lại ra đây rồi.
Vội quay đầu nhìn vào đại điện, phát hiện tướng chủ cũng nằm trên mặt đất như mình, liền chạy vào, xung quanh ấm trà đổ vỡ, vết nôn khắp nơi, cứ thắc mắc làm sao uống trà thôi mà cũng say thế này? Chợt nhận ra con dao đâm vào đùi Vân Tranh, hoảng sợ dưa tay sờ mũi, may quá, hơi thở mạnh, đều đặn.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Nam nhân bị thua thiệt thì lựa chọn duy nhất là răng bị đánh gãy chỉ có thể nuốt vào bụng, chuyện gặp phải đêm hôm đó, Vân Tranh không hé răng một lời, nói là ngã bị dao đâm vào đùi, thích tin thì tin, không thì thôi.
Lựa chọn của Hàn Lâm cũng tương tự, mũi bị người ta đánh gãy rồi, nhưng lại nói đi không cẩn thận nên trượt chân xô vào cửa.
Cho nên hai kẻ vốn không ưa gì nhau sinh lòng đồng bệnh tương lân, cùng rầu rĩ ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn nhau một cái rồi đưa mắt đi, một thì mặt tối sầm như đêm ba mươi, thi thoảng sờ mũi, một thì mặt nhợt nhạt như ốm bệnh lâu ngày, sờ bụng kiềm nén khó chịu, im lặng cho tới khi Cát Thu Yên thản nhiên đi qua trước mặt thì không nhịn được.
Hàn Lâm nắm chặt tay: - Cả đời lão đạo chưa bao giờ chịu xỉ nhục như thế.
- Ông đừng ra tay, bọn chúng vẫn đang nghĩ ta đã trúng độc Cực Lạc đan nên mới dễ dàng bỏ qua như vậy, Cao Đàm Thịnh quá đáng sợ, giờ chỉ có dựa vào chút lợi thế này đối phó với chúng.
Hàn Lâm gật đầu: - Ngươi định làm sao?
- Cụ thể chưa rõ, nhưng Di Lặc giáo sẽ tích cực giúp ta trong chuyến đi này, ông biết đấy, bọn chúng cũng có giáo đồ ở Tây Hạ, ta có thể lợi dụng bọn chúng để làm việc của mình. .
- Ta không nói tới mục đích chuyến đi Tây Hạ, ta hỏi Cực Lạc đan trong bụng ngươi kìa, xưa nay chưa ai trúng phải thứ độc ác này mà thoát được, nghe nói rất hiếm, chỉ dùng thao túng vài nhân vật trọng yếu, thứ này vừa là ân điển cũng đồng thời là ma quỷ.
- Yên tâm đi, Cực Lạc đan không khống chế được ta. Vân Tranh nói vội, nếu không lão này mà nghĩ mình bị Di Lặc giáo khống chế, có khi chặt đầu trừ hậu họa ngay: - Thứ này tuy ác độc, nhưng phải dùng thời gian dài mới có hiệu quả, những kẻ khác không biết, sợ nó nên tới thời hạn là vội uống ngay, dần dần mới bị nó khống chế. Đêm qua ta uống rất nhiều nước, đã nôn ra phần nào rồi, sáng nay lại rửa ruột lần nữa, nôn tới giờ còn chóng mặt. Chỉ cần không sợ lời dọa dẫm của ông ta, không tiếp tục dùng thứ này thì cơ thể không phụ thuộc vào nó, ông ta chẳng làm gì nổi ta.
Hàn Lâm nhìn Vân Tranh rất lâu, có lẽ đánh giá khả năng y bị thứ thuốc này điều khiển, mãi mới nói: - Hắn lấy yêu bài của ta rồi.
Vân Tranh đang ngổn ngang đủ suy nghĩ, thuận miệng đáp: - Vậy làm cái khác, chẳng qua bằng bạc thôi, không hiếm.
- Đó là quan ấn.
- Thì dùng quan ngân đúc là được, cho ta bản vẽ ta đúc cho, làm liền vài cái, tránh lần sau đánh mất lại phải làm.
Hàn Lâm hừ một tiếng: - Ngươi và đám Di Lặc giáo cũng là cá mè một lứa thôi, quan phủ trong mắt các ngươi đều chỉ là đối tượng bỡn cợt, thậm chí là lăng nhục. Chuyện ngân bài ta tự lo, Cao Đàm Thịnh có lợi hại tới mấy ta cũng có cách kiếm ngân bài về, ta không giống ngươi, ngươi đánh mất quan ấn thì lấy củ cải ra khắc dùng tạm, ngân bài với ta mà nói là kiêu ngạo và tôn nghiêm...
Sự đồng cảm ngắn ngủi kết thúc ở đó, Hàn Lâm đứng dậy bỏ đi.
Vân Tranh chẳng biết nói gì hơn, Đại Tống với y mà nói giống như chơi game, như cái thế giới ảo vậy, dù cố gắng hòa nhập tới mấy vẫn có cảm giác không chân thực, vì y biết thế giới sau đó ngàn năm, nói cách khác tất cả những người này đều đã "chết" rồi.
Đó là ý nghĩ vô cùng khủng khiếp nhiều lúc Vân Tranh phải cố xua nó ra khỏi đầu.
Năm trăm người sống trong Hoàng Trạch tự, mang tới cái chùa gần như bỏ hoang này một chút hơi ấm con người, hôm trước mọi người đều đột nhiên hôn mê, tuy không ai biết chuyện gì, nhưng chỉ cần thấy Cát Thu Yên tự do đi lại khắp nơi là biết có liên quan tới Di Lặc giáo.
Tướng chủ không biết phải hi sinh cái gì mới giữ được cái đầu của mọi người, nhưng chắc chắn rằng cái giá rất lớn mới đổi được tới 500 cái đầu.
Tiếng cười nói rộn ràng trong đội ngũ không còn nữa, mọi người trầm mặc làm việc của mình, thao diễn càng thêm chuyên tâm tích cực, chỉ có đủ cường đại mới có thể khiến Di Lặc giáo không dám tới đòi nợ.
Cát Thu Yên ở trong đội ngũ cực kỳ thiếu thoái mái, vì ai nhìn ả cũng với ánh mắt lạnh như băng, không nói không rằng, may Cao Đàm Thịnh đưa tới hai phó phụ chiếu cố cuộc sống hàng ngày, mới có được người nói chuyện.
Ngũ Câu sốt cao không giảm, Vân Tranh quyết định trước khi ông ta khỏi bệnh sẽ không rời khỏi Hoàng Trạch tự, cách trị bệnh của y cực kỳ thô bạo, cho tiêu thạch vào chum nước một đêm, nước trong đó biến thành băng, cho băng vào túi, đặt khắp người ông ta, nhiệt độ giảm xuống, hòa thượng mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vân Tranh, nói: - Con đường phía trước rất gập ghềnh.
- Đừng lo, Cực Lạc đan với ta là trò hề, mấy ngày qua chỉ khó chịu một chút thôi, không ảnh hưởng gì nữa rồi, giờ kéo được toàn bộ thế lực Di Lặc giáo tới Tây Hạ ta còn mừng mà không kịp ấy chứ.
Ngũ Câu càng thêm thương cảm, mở túi bên cạnh lấy cục băng chưa tan hết cho vào mồm: - Chúng ta quen biết vài năm, hòa thượng hiểu tính ngươi, kỳ thực ngươi cũng không chắc, chuyến này đi vội vàng như vậy là đề phòng Di Lặc giáo kiếm thê tử và đệ đệ ngươi gây phiền toái phải không? Giờ miệng sói chưa thoát, đã bị đẩy vào hang hùm, làm thế nào bây giờ?
Người ta làm thần côn nhiều năm, bất an trong lòng mình bị nhìn một cái là thấu, Lý Nguyên Hạo là kẻ đa nghi lại tàn bạo, chỉ cần bị phát hiện ra, ông ta không tốn thời gian điề tra thật giả mà sẽ vung đao lên, giang sơn ông ta có được do không ngừng giết chóc.
Chỉ là trước kia thì thấy nguy hiểm có thể chạy, nhưng bây giờ muốn chạy cũng không được, không hoàn thành công việc Cao Đàm Thịnh giao cho, chết là cái chắc.