Quyển 6 - Chương 9: Ôn Tuyền quan (3)

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:14:22

Bành Cửu nhận lệnh đi rồi, Vân Tranh chưa yên tâm, về đại trướng sai hầu tử gọi Tô Tuân, Chu Đồng, Ngô Kiệt, Lương Tiếp, Tôn Đại Chí, Hầu Đại Nghĩa tới, xem sai sót ở đâu. Bộ tướng tề tựu đủ, Vân Tranh ném bản đồ lên bàn: - Có người vào hậu doanh của chúng ta ăn trộm lương thực mà không ai biết, Bành Cửu đang điều tra, ta muốn biết hệ thống phòng thủ của chúng ta sơ hở chỗ nào. - Không thể! Tôn Đại Chí chủ trì phòng ngự quân doanh, nên hắn đứng lên phản đối: - Nhưng bánh và gạo đã mất là sự thật, mất bánh thì còn nói là huynh đệ ăn vụng, mất gạo thì vô lý quá rồi, tướng c hủ nói không sai đâu, nhất định là có kẻ đột nhập. Chu Đồng mở bản đồ ra xem: Hầu Đại Nghĩa gãi đầu: - Vô lý quá, nếu là gian tế thì chỉ có ba mục đích, ám sát đại tướng, rình xem quân cơ, nấp trong bóng tối đợi quân Hoàng Sư Mật tới gây hỗn loạn, loại gian tế nào cũng không đi ăn trộm lương thực, nếu chúng bỏ độc vào thức ăn mới có lý. Tôn Đại Chí đi đi lại lại, bực tức nói: - Huynh đệ trong doanh ti chức đều là lão huynh đệ của Giáp Tử doanh, lòng trung thành không cần hoài nghi, thám tử thì được Lãng Lý Cách đào tạo, trong vòng ba mươi dặm đều trong tầm giám thị chặt chẽ của họ, ai có thể lẻn vào quân doanh mà thần không biết quỷ không ha chứ, hay có nhầm lẫn? Vân Tranh lắc đầu: - Nếu là nhân vật cỡ Cao Đàm Thịnh thì hoàn toàn có thể, đừng đánh giá thấp kẻ địch, các huynh đệ, đây là trận chiến đầu tiên của chúng ta, thận trọng, thật trọng hơn nữa, quyết không thể có sai lầm. Ba ngày, suốt ba ngày sau đó Vũ Thắng quân lục tung cả quân doanh lên mà không có thu hoạch gì, khi Vân Tranh cho rằng có phải mình quá căng thẳng mà chuyện bé xé ra to hay không thì Bành Cửu lại báo, Lão Thiệu lại mất hai tảng thịt, là thịt mà chuẩn bị thưởng cho huynh đệ làm việc có sáng kiến hữu ích, đã luộc chín cho vào giỏ trúc rồi, đến khi đợi mang thưởng thì biến mất. . - Hoàng Sư Mật chỉ còn cách Ôn Tuyền chưa tới ba trăm dặm, tri phủ Nghi Châu lại lần nữa bỏ thành mà chạy rồi, Ôn Tuyền quan chúng ta là phòng tuyến cuối cùng ngăn Hoàng Sư Mật hợp binh với Nông Trí Cao. - Trong tình huống này mà ngươi còn mặt mũi nào nói với ta quân doanh có gian tế chưa tra ra sao? Bành Cửu cắn răng chắp tay sải bước đi ngay, Vân Tranh thở dài, đành bỏ quân báo xuống tới hậu doanh, loại chuyện này rất dễ bị truyền bá thành ma quỷ, nhất là Quảng Nam là nơi truyền thuyết vu cổ hoành hành, tới Địch Thanh khi xuất chinh cũng ném hai trăm đồng tiền giống hết nhau xuống đất làm phép. Theo như lịch thư nói, Ôn Tuyền quan là vùng đại hung, mấy ngày qua mọi người đào được rất nhiều đồ đồng rỉ sét, tên trên toàn là sinh vật kỳ lạ, tham tiền như binh sĩ Vũ Thắng quân cũng không ai dám lấy, còn cẩn thận chọn chỗ đất khác thắp hương chôn đi. Cho nên Vân Tranh rất lo chuyện ma quỷ làm sĩ khí sụt giảm. Tới hậu doanh chỉ thấy Lão Thiệu ngồi khoanh chân ở giữa doanh, chỉ tay lên trời thề mình không ăn vụng, quân tốt tụ tập xung quanh, người nói Lão Thiệu không trông coi tốt nhà bếp, người thì thậm thụt kể chuyện kỳ bí, khẳng định liên quan tới quỷ thần. Vân Tranh đi tới đá đít liền mấy tên, quát: - Ai vào việc nấy cho lão tử, mẹ nó, chỉ mất xíu thức ăn thôi, có khi chó hoang chui vào lấy mất, đừng kiếm cớ lười biếng. Đám đông vội vàng tản đi. Lão Thiệu vẫn quỳ, đi tới nắm áo Vân Tranh, nước mắt ngắn dài: - Tướng chủ, tiểu nhân thề không ăn vụng. Vân Tranh cúi xuống kéo dậy: - Tất nhiên rồi, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi. Lão Thiệu từng theo Vân Tranh tới Thanh Đường, Tây Hạ là người cũ rồi, nhân phẩm có thể tin. - Tương chủ, mấy ngày qua tiểu nhân không dám ngủ, lúc nào cũng giỏng tai lên nghe xem có gì khác thường không, nhưng thức ăn vẫn mất, mà lại giữa ban ngày. Vân Tranh đi xung quanh, không thấy có gì lạ, trầm ngâm nhìn mười mấy con quạ đậu trên tường thành, bọn quạ này tương đối dạn người, binh sĩ đi qua đi lại cũng chẳng sợ, nhíu mày hỏi: - Mấy ngày qua có quạ tới quấy rầy ngươi không? Lão Thiệu gật đầu: - Có ạ, chỉ cần tới giờ làm cơm là lũ súc sinh đầy lông đó đậu kín lều, làm trên nóc toàn là phân chim, phải cho người đánh đuổi chứng. Vân Tranh cho ít gạo vào túi, đưa Lão Thiệu: - Để vào chỗ hôm đó ngươi để gạo, chúng ta đi xa chút xem có chuyện gì. Lão Thiệu nghi hoặc nhìn Vân Tranh thái một miếng thịt treo trên cột, sau đó theo y nấp sau một cái lều quan sát. Bành Cửu cũng sán tới thì thầm: - Tướng chủ phát hiện ra điều gì rồi sao? - Ừm, ta loại trừ rất nhiều khả năng, chỉ còn cái này thôi, giờ quan sát xem đúng không là đủ. Ba người bọn họ im lặng, mới đầu đám quạ chỉ rỉa lông cọ vuốt, kêu vài tiếng, có vẻ rất thành thật, nhưng chẳng được bao lâu, có một con nhảy xuống nhà ăn, mổ cơm canh rơi vãi, không khác gì chim sẻ. Lại thêm một lúc nữa không thấy bóng người, đàn quạ sà cả xuống, đập cánh đi lại loạn xạ trên mặt đất, chẳng hề quan tâm tới miếng thịt treo trên cột và túi gạo. Vân Tranh cười gằn: - Giờ thì ta dám khẳng định là do lũ quạ này làm, rốt cuộc vẫn chỉ là súc sinh, giả vờ quá mức rồi, làm gì có chuyện cả miếng thịt to như thế mà chúng không thấy, ta không tin. Vừa mới dứt lời bỗng đâu có con khỉ không to nhảy tới, giật ngay lấy túi gạo, con khỉ kêu chít chít mấy tiếng, không ngờ đàn quạ ngậm lấy miếng thịt, sau đó vỗ cánh phành phạch bay đi, con khỉ cũng chui vào bụi cỏ biến mất. Bảnh Cửu cho còi lên miệng thổi mạnh, nửa bực mình dậm chân: - Thì ra đúng là một đám lông lá hợp mưu với nhau trộm lương thực của chúng ta. Sắc mặt Vân Tranh thì cực kỳ khó coi, đứng dậy nhìn thấy con ngựa nhảy lên ngay, vỗ mông một cái, lao vút đi, Hầu Tử và Hàm Ngưu thấy vậy đồng loạt kiếm ngựa đuổi sát theo sau. - Tướng chủ, không thấy con khỉ quỷ sứ đó đâu hết. Một binh tốt chạy tới bẩm báo: - Không sao, còn đàn quạ nữa. Vân Tranh vừa nhìn theo hướng đàn quạ bay vừa truy theo. Vòng qua ngọn núi nhỏ phía nam, đi thêm khoảng năm dặm, có một cái hố cực lớn xuất hiện trước mắt mọi người, đàn quạ hạ xuống đó. Quảng Nam đại bộ phận kết cấu địa tầng là đá vôi xám, địa chất như thế bị nước làm sói mòn dễ xuất hiện loại kỳ quan hố trời này, ở Quảng Nam phân bố rất rộng, cũng không có gì kỳ quái. - Chính là chỗ này, nếu như hố trời không có sông ngầm thì chúng mọc cánh cũng khó thoát. Vân Tranh vội vội vàng vàng phóng ngựa khỏi doanh trại, tất nhiên khiến người khác chú ý, lúc này ngay cả Tô Tuân cũng tới nơi: - Nếu như đã biết lương thực của chúng ta là bị dã thú lấy mất thì không cần quan tâm nữa, tướng chú, giận bọn súc sinh làm cái gì? - Bọn chúng không phải dã thú, tiên sinh không nhìn thấy lũ quạ và con khỉ đó phối hợp với nhau, chúng đã được thuần hóa, thuần hóa khỉ không nói, rốt cuộc cao nhân nào có thể thuần hóa cả quạ. Vân Tranh lắc đầu, nghĩ một lúc ra lệnh: - Hầu Tử, chuẩn bị thừng, thang trúc, thật nhiều đèn lồng, đuốc, thám báo xuống đó điều tra. Hàm Ngưu về bảo Chu Đồng, Ngô Kiệt chuẩn bị chiến đấu, đại doanh cảnh giới cấp ba, mở rộng tuyến phòng ngự ra tới đây. Hầu Tử, Hàm Ngưu nhận lệnh rời đi, nhân lúc đó Bành Cửu đã nhanh chóng sai người chặt cây cối xung quanh, hắn theo Vân Tranh lâu rồi, rất biết phối hợp. Vân Tranh nhìn đàn quạ bay xà quần, lẩm bẩm: - Không lôi được ngươi ra thề không thôi, trên đời này lão tử không phục nhất là những thứ quỷ quái yêu ma, có câu đố, lão tử sẽ phá bỏ, các ngươi đừng hòng mê hoặc được ta.