Quyển 10 - Chương 44: Ảo ảnh của Triệu Trinh

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:48:53

Biết mình chẳng có bản lĩnh gì Thạch Trung Tín càng thêm chú ý tâm tư người khác, để từ chỗ người thông minh biết được tin tức có lợi cho mình, đây không phải chuyện đơn giản, cho nên có thể nói ông ta là người thông minh đồng thời rất mẫn cảm. Có thể nhớ được bước chân Trâu Đồng Minh hai lần khác nhau, lại còn suy từ đó ra kết quả, loại người này đáng gọi là kỳ nhân. Trâu Đồng Minh kinh ngạc vì sự mẫn cảm của Thạch Trung Tín, nhưng trong lòng có tâm sự nên bỏ qua chi tiết này, uống hết cốc rượu bỏ xuống: - Hôm nay cha gia trực, vốn không nên uống rượu, nhưng ngài lấy đại thắng của Vân soái ra nói, không thể không uống. - Trâu công công, Vân hầu thắng tới mức nào, đánh bại Da Luật Hoa Tháp hay là đánh tan? - Diệt toàn bộ. Trâu Đồng Minh cẩn thận hạ thấp giọng giảng giải qua tình hình ở Đường huyện: - Vốn có sáu nghìn tù binh, nhưng bị giết sạch, không còn một ai. - Sao thế được? Thạch Trung Tín giật mình: - Nhỏ giọng thôi, Vân soái đang cực kỳ tức giận, nghe nói bách tính Đường huyện một phần bỏ chạy trước cuộc chiến, phần còn lại bị Da Luật Hoa Tháp giết hết, thế nên Đường huyện còn người sống mới là lạ. Thạch Trung Tín vỗ đùi: - Đúng là vẫn còn trẻ người bồng bột, giết tù binh có lợi gì đâu, lại còn bị đám hủ nho trên triều chỉ trích, không bằng để lại bán cho chúng ta lấy công, tướng sĩ của y cũng thêm được vài đồng dưỡng lão. Trâu Đồng Minh xua tay như phẩy quạt: - Gặp Vân soái chớ nói mấy lời này, Da Luật Hoa Tháp đánh thành dữ dội, đám người ở Định châu sợ mất thành mang tội dâng nữ nhân, lương thảo, quân giới xin địch đừng công thành, nào biết Da Luật Hoa Tháp sợ mình tiến quá sâu bị quân ta bao vây nên thuận nước đẩy thuyền đồng ý luôn. - Thành thì giữ được, nhưng lão bà của Tào Đại Định, Trần Hiển, Dương Độ đều dâng lên cho Da Luật Hoa Tháp trà đạp, cuối cùng một nghìn hai trăm phụ nhân bị chết, đại soái vì chuyện này mà phát cuồng giết người. - Hả? Thạch Trung Tín đá bay bình rượu nho trước mắt: - Chó má, Tào Đại Địch là thứ chó má mới làm việc này, Trần Hiển và Dương Độ là hai tên quan văn vô dụng ngu xuẩn, đến cả hán tử quê mùa còn biết vì lão bà mà giết người, đám khốn nạn đó không còn là con người nữa, lão tử mà gặp thế nào cũng đánh cho một trận. Trâu Đồng Minh theo thói quen đi nhặt bình rượu bạc về, lắc lắc, thấy rượu chưa đổ hết, cầm lấy tu: - Hai kẻ kia đều tự tử rồi, còn Tào Đại Định chạy về đây cầu xin, bệ hạ không định giết ông ta, lại không thể nói lời tha thứ, đã đầy đi xa, ông ta chọn tới Lao thành Thương Châu. - Phải đi Sa Môn Đảo, thứ khốn nạn đó dám tới Lao Thành, thế nào Vân Tranh cũng đuổi theo. Thạch Trung Tín vẫn hầm hè tức tối: - Xảy ra loại chuyện này, đại khái tới hoàng hậu cũng không còn mặt mũi nào bao che, Tào Duệ mà không mất sớm thì cũng uất ức mà chết vì đứa con này, tướng môn bọn ta có thể không biết đánh trận, nhưng không thể không có gan chiến tử, nếu không đừng lên sa trường. - Cao gia đặt cược cả vào Áp Tử hà, biết rõ đi nạp mạng vẫn làm tới cùng, giờ khôi phục được tước vị, ban thưởng đầy kho, đứa bé mười một tuổi cũng làm Vũ Định hầu, mấy chục năm tới phú quý vững như núi thái sơn. - Lão tử biết đến Định Châu là chết, sợ tới nhũn chân ra, cũng không lùi một bước. Trâu Đồng Minh vỗ tay tán thưởng: - Phận quân thần tận trung là bổn phận, còn về phần năng lực tới đâu thì hậu xét. Cha gia tới đây là để nói với ngài, sự việc nghiêm trọng như thế, công lao lần này chúng ta không nên mưu tính nữa. Thạch Trung Tín lắc đầu: - Không đâu, ta đoán chuyến này binh lực của Vân Tranh chuyến này tổn thất thảm trọng, dã chiến đối công đã hao tổn, y lại còn công thành. Xưa nay y lại hậu đãi bộ hạ, tướng sĩ chiến tử cần bổ trợ, chuyến này nhất định tốn rất nhiều tiền, mà thương nhân Thục lại không thể đi theo xuất chiến, nên chúng ta giúp đỡ là vừa vặn. Trâu Đồng Minh ngẫm nghĩ: - Chuyện này vẫn nên tìm Lý giám quân, Vân soái biết tâm tình mình không thể cầm quân nữa nên giao hết sự vụ cho Lý giám quân tiết chế, đây là nguyên nhân bệ hạ tán thưởng Vân soái. Thạch Trung Tín và Trâu Đồng Minh vừa uống rượu vừa bàn bạc, khi hết ba bình rượu, Trâu Đồng Minh loạng choạng đứng dậy vẫy tay trở về, lúc này quan gia chắc là xong việc rồi... Triệu Trinh cũng đang uống rượu, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần thịnh vượng, nay hắn chỉ có thể uống rượu gạo, phía trước đặt chiến báo của Vân Tranh, cứ xem một lần lại uống một ngụm rượu. Kỳ thực hắn chẳng hề bận tâm chuyện hơn một nghìn phụ nhân kia chịu nhục, thậm chí cho rằng Tào Đại Định đảm bảo được Định Châu không mất mới là trọng điểm, Vân Tranh nổi giận chẳng qua vì y là nam tử nhiệt huyết có tự tôn quá cao mà thôi, người như vậy làm bằng hữu, huynh đệ, thần tử đều rất tốt. Nhưng không hề thích hợp làm hoàng đế. Nghĩ tới đó Triệu Trinh bật cười thành tiếng, hắn yên tâm thật sự rồi, Vân Tranh chỉ cần có điểm này là đủ, còn lại y muốn giết Tào Đại Định tùy y, Tào Đại Định không may gặp phải Vân Tranh thì cũng đừng trách ai. Nhìn tiểu cung nữ kiều mỳ vẫn còn yếu ớt nằm trên giường chưa gượng dậy được, Triệu Trinh rất thỏa mãn. Điều này chứng minh mình vẫn còn trẻ, vẫn đủ năng lực. Một đứa con không đủ đảm bảo, cho nên hắn rất muốn có đứa con nữa, hắn chăm chỉ sủng hạnh phi tần, đáng tiếc chỉ sinh nổi một nhi tử là Triệu Húc. Lúc rời Đông Kinh, Triệu Húc đã biết lấy hoa quả ném hoạn quan và cung nữ, còn leo lên bàn thờ nghịch bài vị tổ tông, theo lý mà nói phải chặt đầu, nhưng Triệu Trinh cho rằng tổ tiên mình chẳng để ý được cùng tôn nhi thân thiết, nên chỉ chặt đầu cung nữ chiếu cố Triệu Húc. Thục phi viết thư chỉ nhắc tới nhi tử, không bao giờ nhắc tới mình, Triệu Trinh rất hài lòng, hậu cung vốn không nên hỏi tới triều chính. Triệu Trinh một mình uống rượu chẳng mấy choc rơi vào trong trạng thái kỳ diệu, cảm giác mình hóa thân thành rồng, đuôi quấn chặt lấy kim điện Đông Kinh, nhưng đầu xuyên qua tầng mây, ở trên không trung cao vời vợi. Bay trên tầng mây thấy mọi thứ đều nhỏ bé, dù là bạch tượng nhàn nhã đi dạo, hay là mãnh hổ màu đen đứng trên mỏm núi gầm rú, xua đàn ác lang đuổi theo đàn dê đều. Bầu trời thuộc về rồng, tự do tự tại, mây mù làm ướt vẩy giáp, khiến Triệu Trinh càng thoải mái, đuổi theo một con chim ưng, chim ưng bay hết tốc độ vẫn không thoát được móng vuốt của hắn. Khi chuẩn bị cho con chim ưng vào miệng, chợt thấy mông nó đóng dấu Đại Tống, liền thả đi. Trong khoảnh khắc con rồng đã ngao du khắp lãnh thổ Đại Tống, từ đất Thục núi non trùng điệp, tới Lĩnh Nam hoang dã, hắn thậm chí nhìn thấy Dư Tĩnh hóa thành trâu đang phê duyệt văn thư, lượn một vòng qua biển lớn sóng nước mênh mông, quanh trở lại đất liền kích động hướng thẳng lên phía bắc, chưa qua được Trường Thành thì đối diện truyền tới tiếng long ngâm, một con ngân long từ thảo nguyên lao lên, vô cùng phẫn nộ giương nanh mua vuốt với mình... - Bệ hạ, nên tỉnh rồi, Bao đại nhân cầu kiến. Giọng nói khó nghe của Trâu Đồng Minh vang lên bên tai, Triệu Trinh mở mắt, hoang mang nhìn quanh không nhìn thấy trời cao mây trắng, cũng không thấy ngân long, không thấy bạch tượng, mãnh hổ, ác lang... Nhất thời Triệu Trinh không rõ là cảnh tưởng lúc nãy chân thật hay lúc này chân thật, may mà cái bộ mặt xấu xí của Trâu Đồng Minh giúp hắn xác định được, vừa nãy chỉ là giấc mơ. Hắn không muốn tỉnh mộng, vì thế Trâu Đồng Minh gặp họa. - Tự tới hình ti nhận phạt, mười cái! - Dạ? Trâu Đồng Minh tưởng mình nghe nhầm: - Còn không đi thì hai mươi gậy, quấy rầy giấc mộng đẹp của trẫm, mười cái là may đấy, mời Bao Chửng vào đây vừa vặn giải mộng cho trẫm. Trâu Đồng Minh ủy khuất sai người đưa tiểu cung nữ đi, mời Bao Chửng vào, sau đó đi tới hình ti, đám khốn kiếp đó ngứa mắt với mình đã lâu, mười gậy này tuy không mất mạng, khó tránh khỏi nỗi khổ da thịt.