Quyển 13 - Chương 37: Vị cung phụng đầu tiên..

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 16:11:58

Vân Tranh nhìn những thi thể thất khiếu chảy máu, một cỗ xe chín oan hồn, nữ tử khi còn sống đẹp tới mấy, trúng độc thân vong cũng trở nên nanh ác, sáu thi thể nữ, mười ngón tay toàn máu, đó là lúc độc phát tác cào đất hoặc tường tạo thành. Một thi thể nam đi giày quan, đai bạch ngọc, Lão Liêu thấy lão gia nhìn tới đó thì cời đai ngọc xuống lau sạch đưa lên. - Nhị mã phối nhất yên! Thì ra là lại bộ viên ngoại ti lang trung Phùng An, nghe nói người này tuấn mỹ bất phàm, thi họa song tuyệt, là nhân tài hiếm có của Đại Tống, sao lại ở đây? Lão Liêu khom người đáp: - Người đưa tới nói, hắn cùng Bạch Liên hội yến tiệc, nhất là cùng hội chủ Diệu Nguyệt vô cùng thân mật. Vân Tranh nhìn hết chín cỗ thi thể, hỏi: - Khúc Chung nói có tung tích của người Liêu, đâu rồi? - Lão gia, theo như báo về thì sau khi nhà ta tập kích thất bại phải bỏ chạy, còn bị bắt con tin, Bạch Liên hội mở tiệc mừng công thì bị chúng ta diệt trọn ổ, lão gia cũng biết họ chỉ phụ trách giết người, thứ khác đều không nghe ngóng. - Số thi thể này phải biến mất, ai xử lý hậu sự? - Thê tử của Khúc Chung! Vân Tranh ngớ ra: - Hả? - Lão gia, Mai thị ở Đảo Sa môn làm việc này, có tài nghệ đặc thù. Vân Tranh nhíu mày: - Đó là ở trên đảo, còn bây giờ... Lão Liêu đi tới gần Vân Tranh nói nhỏ: - Mai thị kỳ thực đã chết rồi, vị này chỉ còn là cái xác không hồn, nếu không để cô ta làm vài việc, khả năng sẽ phát cuồng. Vân Tranh nhìn về phía trước, chỉ thấy một thanh y phụ nhân mặt vô cảm đứng bên cổng vòm như ma quỷ. Uỳnh! Mưa tới mức này rồi mới bắt đầu có sấm sét đúng là đại nghịch bất đạo. Bất kể kim cổ chuyện hủy xác luôn là hành vi tàn nhẫn, nhưng không làm thế người ta sẽ biết Vân gia còn lực lượng thứ hai, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, cả nhà sau này còn phải dựa vào nó để ứng phó với hiểm cảnh. - Phu quân, có sét đấy! Lục Khinh Doanh ra sức kéo Vân Tranh vào phòng, lo trượng phu bị sét đánh chết. Tối qua chẳng ngủ ngon, bị lão bà kéo vào phòng, liền leo lên giường ngủ, Lục Khinh Doanh nhìn Vân Tranh ngủ rất say sưa thì thở dài, hết cách với trượng phu vô tâm của mình, đắp chăn cho y, ngẩn người nhìn bầu trời. Vân Nhị chỉ huy đám Khúc Chung phục kích Bạch Liên hội, nhưng Vân Nhị không biết rằng Vân gia hành động luôn có hai nhóm hoàn toàn tách biệt, cho nên khi đám Khúc Chung thất bại, người giám sát thừa lúc kẻ địch ăn mừng đại thắng mà sơ xuất, phát động đợt tấn công thứ hai hết sức bí mật và tàn nhẫn, vì Vân gia đã tổn thất trương đó sẽ không ai nghi ngờ Vân gia còn thế lực ngầm, đây là thế lực phu quân nói với nàng là chuẩn bị khi ở Đậu Sa trại. Lục Khinh Doanh thực ra không lo, vì nếu một Đại tướng quân lại đi thua vài yêu nhân Bạch Liên hội thì đó là trò cười lớn nhất thiên hạ. Sấm sét hành hành một lúc liền dừng, giống như quan phủ tra án vậy, lúc đầu thỉ rầm rộ lắm, cuối cùng là âm thầm mất tích. - Vừa rồi là một loại hiện tượng tự nhiên thôi, có hai đám mây va chạm nhau, một thuộc tính âm, một thuộc tính dương, âm dương tiếp xúc sinh ra sấm sét, không có gì lạ, trên trời không có thần tiên, càng không có lôi thần dùng dùi đục tạo sấm sét, nên đừng sợ ta bị sét đánh... Vân Tranh ngủ một canh giờ thì dậy, thấy lão bà tâm sự trùng trùng thì an ủi. Lục Khinh Doanh khoác cho y áo choàng: - Nói như chàng bay lên trời rồi vậy, bất kính với thần linh thiên địa mà chẳng sợ trừng phạt. Thấy lão bà không tin, Vân Tranh cũng không nói thêm, chỉ bên ngoài: - Vẫn đang mưa à, sao không thấy tiếng mưa. - Mưa nhỏ lắm, nhưng nước mưa lại rất dày. Lục Khinh Doanh dùng khăn ấm lau mặt cho Vân Tranh, còn dùng cái lược nhỏ chải chòm râu ngắn: - Thu Yên có tới, thiếp bảo ăn cơm trưa xong rồi nói. - Ừm, chắc là chuyện Thái Hành sơn, không có gì to tát đâu. Vân Tranh nói xong nhảy xuống đất đi giày vào, mở cửa phòng, tức thì hơi nước mát lịm ùa vào, hít sâu mấy hơi, đi tới tiểu viện ở hoa viên, y muốn biết Mai thị xử lý thi thể ra sao. Đi vào nhà Khúc Chung, ngoài tiếng ho của ông ta thì vô cùng yên tĩnh. Mai thị đang ra ngoài đổ nước, thấy Vân Tranh nhún mình thi lễ: - Mai thị bái kiến gia chủ. - Vừa rồi có sấm sét phu nhân rất căng thẳng, cho rằng ông trời chướng mắt định đánh chết ta, giam ta trong phòng không cho ra. Mai thị mặt đỏ bất thường, cười nhạt: - Thiếp thân thì làm việc trong mưa, chẳng hề bị sao cả, trên đời này những kẻ đáng chết hơn trăm lần còn nhiều lắm, Lôi công chưa chiếu cố tới chỗ chúng ta đâu. Câu này rất có lý, Vân Tranh nhi tử què của họ nấp sau tường rụt rè nhìn mình, nói: - Đừng để lệnh lang tham dự vào chuyện của chúng ta, giữ được ai thì tốt người nấy. Mai thị thu lại nụ cười quái dị vừa rồi, trịnh trọng thi lễ: - Đa tạ lão gia, bất kể chúng ta làm gì đều mong con mình sạch sẽ, làm người đường đường chính chính, đó là điều duy nhất thiếp thân mong mòi. Về phần chín người kia đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này rồi, lão gia không cần bận lòng nữa. Mai thị đã nói thế, Vân Tranh cũng không hỏi nàng làm gì, đi vào phòng thăm Khúc Chung, sờ trán ông ta, thấy không sốt, chứng tỏ vết thương không bị viêm, thế là tốt, ấn ông ta nằm xuống: - Cứ nằm đi không cần ngồi dậy. Khúc Chung áy náy nói: - Đều do lão nô vô dụng. - Không cần hổ thẹn, cho dù ta đi cũng kết cục như vậy thôi, người ta đã chuẩn bị sẵn thòng lọng để tròng lên cổ ta, có điều chuyện đã xử lý xong rồi. Khúc Chung đoán được Vân Tranh tới đây có với mục đích gì, chủ động nói: - Chuyết kinh xuất thân từ gia tộc luyện đan trứ danh đất bắc, tới thời chuyết kinh vì nhân đinh không vượng, nhạc phụ lão nô hi vọng chuyết kinh sinh được nam đinh theo họ mẹ, cho nên dạy luyện đan thuật cho nàng, nên nàng có toàn bộ gia truyền. Nàng có một thứ gọi là lục phàn du, có khả năng hòa tan cả sắt vàng... Vân Tranh ngàn vạn lần không ngờ dưới vành mắt mình lại có một nhà hóa học cổ đại, a xít là cơ sở của công nghiệp hóa học, vỗ vai Khúc Chung: - Từ hôm nay trở đi phu nhân của ngươi sẽ thành vị cung phụng đầu tiên của Vân gia. Phát hiện ra trong nhà có một nhà hóa học làm Vân Tranh cực kỳ vui mừng, có Mai thị, thuốc nổ sẽ tiến một bước đổi mới dài. Mai thị làm Vân Tranh sực tỉnh, bao năm qua mình đúng là sống như dã nhân, thế là sáng ngày hôm sau mới sớm dậy đã chạy tới binh bộ lục lọi công văn, phát hiện đại quân khi khai khẩn Lương Lơn xuất hiện một vị kỳ nhân, cải tiến guồng quay tơ dùng dệt vải gai thành guồng quay ba thoi, làm hiệu suất dệ vải tăng lên ba lần. Đúng rồi, đây mới là thứ nên làm, chỉ có những lĩnh vực công, nông, thương nghiệp không ngừng tiến lên thì sau này xuất hiện nhà Kim hay nhà Nguyên thì cũng phải vái lui ba bước với quốc gia văn minh phát triển cao độ, điều này còn quan trọng hơn cả lấy lại Yến Vân. Khi công nghiệp phát triển cao độ, bước tiếp theo chính là khuếch trương tư bản. Khi guồng dệ ba thoi xuất hiện, rồi người ta sẽ nghĩ tới sáu thoi, mười hai thoi, đây là mở đầu vô cùng mỹ hảo, vì thời đại công nghiệp bắt đầu vén màn khi máy kéo sợi sơ khai Jenny xuất hiện. Thế là Vân Tranh quyết định vứt hết quân báo sáng bên, nghiên cứu thật kỹ máy kéo sợi ba thoi. - Trúc mộc ba tầng, chỉ chia chín sợi... Vân Tranh đọc rất nghiêm túc, báo cáo này dùng từ chuẩn xác, đơn giản mà rành mạch, là một bản hướng dẫn sử dụng hiếm có. - Vân hầu sao giờ lại hứng thú với thứ này?