Vân Tranh và Lý Thường nhìn giống như đầu bếp hơn là chủ soái và giám quân, một người đang mài đậu tương, một ngồi trước bếp cho củi vào, năm nay đậu tương trông không tệ, tựa hồ có hi vọng làm ra đậu hũ ngon lành.
Lý Thường thấy bếp đã đủ lửa liền không cho củi nữa, phủi tay đứng lên: - Hôm trước đậu hũ do đại tướng quân làm đã ngon lắm rồi, vì sao vẫn tiếp tục, đây đâu phải việc ngài nên làm.
Vân Tranh dùng một cái bàn sản lớn đảo đậu tương trong nồi sắt, thản nhiên đáp: - Trong một đội quân thì chủ tướng thực ra là người rảnh rỗi nhất, thao luyện quân có quân hầu, quản chuyện thường nhật có tham quân, xử phạt có quan quân pháp, hậu cần có hỏa đầu quân, giám sát có giám quân, còn chủ tướng thì chỉ có tác dụng trấn an lòng quân thôi. Sách lược chiến tranh có vài điều, mấy nghìn năm qua đã dùng đi dùng lại tới nát rồi, ta đâu thông minh hơn họ mà nghĩ ra cái mới.
- Chỉ cần tướng sĩ thấy ta không đưa ra kế sách bệ bạ, không bỏ chạy khi họ liều mạng với địch, không cướp công họ dùng máu đổi được, như vậy dù chiến tranh gian khổ tới mấy, bọn họ vẫn kiên trì tới cùng.
- Mà kiên trì tới cùng là điều rất quan trọng cho chiến thắng, nên một chủ tướng trí tuệ nhưng hành sự lười nhác có tác dụng lớn nhất với tướng sĩ, còn ta chỉ cần khi ra trận vào lúc thích hợp phát hiệu lệnh tấn công hay rút lui là được, quản nhiều quá không hay.
Lý Thương đứng dậy chắp tay một cái, biểu thị thụ giáo, Vân Tranh cười thầm, trình độ lý luận của lão tử ngày càng tiến bộ rồi, mấy lời ma quỷ này mà cũng lừa được ông ta. Vân Tranh là hỗn hợp mâu thuẫn, y không chịu được nhàn rỗi, lại ghét mấy chuyện phiền toái.
- Đại tướng quân, theo ngài thì trách nhiệm của giám quân là gì?
Trước kia trong quân doanh xưng hô Vân Tranh rất loạn, hoặc Vân hầu, hoặc tướng chủ, dù cái nào cũng là kiểu xưng hô cũ, không liên quan tới chức trách hiện tại, giờ mới được gọi là đại tướng quân hay đại soái, thay đổi tuy nhỏ, nhưng thể hiện những việc y làm được thừa nhận, Vân Tranh mỉm cười: - Điều hòa quan hệ giữa tướng cầm quân và triều đình là trách nhiệm lớn nhất của ngài, tướng quân rời xa kinh sư, cách muôn núi ngàn sông, mà chuyện chiến trường thiên biến vạn hóa, đôi khi quyết định của tướng quân không phù hợp với hoàng thành. Thống quân ở ngoài, nói kinh sư không có phòng bị gì thì ai tin, lúc đó giám quân là người trung gian tốt nhất, nếu không triều đình nghị kỵ tướng quân, tướng quân kỵ húy triều đình gặp chuyện không dám quyết thì hỏng mất.
- Ông đã đọc chiến sách mà Hàn Trĩ Khuê giao cho ta trước khi rời kinh rồi đấy, nếu ta làm theo, lúc này quân Trương Trác đã chiếm Trần Thương đạo, cắt đường vận lương của chúng ta rồi, khi đó tất cả chúng ta sẽ chết đói ở Tần Vương Xuyên.
- Nhưng dù sao quyết định vứt bỏ Tần Vương Xuyên là do ta đưa ra, chỉ sợ chư công trong triều không hiểu. Chẳng nói xa, như tình hình trước mắt, nếu ta đại thắng mà Phú Bật lại chết, thế nào trong triều cũng nói ta hại người đoạt công, e về triều không được khen thưởng mà tống ngay vào đại lao ...
Lý Thường gật đầu, ông ta giờ đã hiểu nỗi khổ tướng quân bên ngoài, đồng thời càng hiểu quan văn, Vân Tranh giành chiến thắng mà không tuân theo sách lược định ra, khác nào biết các vị đại lão trong triều thành đám ngốc? Vai trò trung gian của ông ta đích thực là vô cùng quan trọng.
- Nói vậy là đại tướng quân vẫn quyết định mưu đồ Hà Hoàng như đã nói trên triều?
Vân Tranh nhặt một cành cây, thuận tay vẽ tấm bán đồ đơn giản: - Chính thế, mục đích này chưa bao giờ thay đổi, đáng tiếc chư công trên triều không cần có công chỉ cần không tội, muốn ta cố thủ, nhưng làm sao ta bỏ qua được thời cơ tốt thế này?
Lý Thường không hiểu: - Đại tướng quân, thời cơ nào, Một Tàng Ngoa Bàng vẫn còn mười vạn quân, chúng ta đánh Trương Trắc thôi đã thương vong trên ba nghìn, nếu gặp phải Một Tàng Ngoa Bàng đông hơn gấp bội, lại lợi hại hơn...
- Yên tâm, hắn không uy phong được lâu đâu, Tây Hạ tàn phá Thanh Đường ba tháng, gây thiệt hại không nhỏ, Đồng Chiên là tân chủ nhân của Thanh Đường, không tạo phúc bách tính, còn bị người ta đuổi chạy tứ tán, đó là đả kích lớn với hắn. Thanh Đường, Tây Hạ không giống chúng ta là một chính thể, bọn họ do những bộ tộc hợp thành, nếu bộ tộc nắm quyền không đủ quyền uy, quốc gia có thể tan rã bất kỳ lúc nào.
- Vì tương lai Thanh Đường, vì quyền lực bản thân, Đồng Chiên sẽ phải khai chiến với Tây Hạ đã bị suy yếu, chuyện này không thể trì hoãn, để càng lâu, uy vọng của Đồng Chiên càng sụt giảm.
- Lão Lý hiểu chưa? Đây mới là lúc chúng ta thực sự được tọa sơn quan hổ đấu.
Lý Thường hoan hỉ, gật đầu biểu thị mình đã biến báo cáo về trều như thế nào, thấy đậu tương đã nấu chín, múc vào cái thùng gỗ lớn, ông ta thạo việc lắm rồi.
Ông ta không để ý tới đây có phải là việc thấp kém không, quan trọng là làm với ai, giống như khai xuân gành nước với hoàng đế là một vinh hạnh, giờ cùng đại tướng quân đốt bếp nấu đậu tương cũng là một loại nhã thú.
Phú Bật sau khi rời Tần Vương Xuyên thì đi rất gấp, không phải vì sợ Một Tàng Ngoa Bàng truy đuổi, mà muốn sớm ngày gặp Vân Tranh, chất vấn hành động của y, không tin Vân Tranh muốn dồn mình vào chỗ chết.
Nhưng mình khổ chiến ở Tần Vương Xuyên, toàn quân thương vong tới sáu bảy thành, hơn một vạn quân còn lại cũng đều mang thương tích, Vân Tranh không có câu trả lời thỏa đáng, ông ta sẽ không bỏ qua cho y.
Khi sắp tới Tần Châu, một đội kỵ binh tới nghênh đón, Phú Bật nhìn tướng cầm quân mặt non choẹt, chưa tới hai mươi, nhíu mày: - Các ngươi chính là Thiếu niên quân mà Vân Tranh dày công gây dựng đấy à, sao toàn đám tiểu tử choai choai thế này?
Lão Hổ thi lễ xong, đứng thẳng người nói ngắn gọn: - Chí cao không ở tuổi tác.
- Hừ, Vân Tranh đâu? Thấy Vân Tranh không ra đón mình, Phú Bật có chút khó chịu:
- Đại soái bận rộn quân vụ, không bỏ được, xin phủ tôn thứ lỗi. Lão Hổ nói câu này cố nén cười, không biết lão già hách dịch này tới nơi thấy đại soái đang làm đậu hũ có tức hộc máu không.
*** ***
Mùa thu tây bắc tới vô cùng mãnh liệt, nắng gắt mùa thu hút cạn chút hơi nước cuối cùng của mặt đất, cỏ trên thảo nguyên chỉ còn một màu vàng khô cháy.
Bò dê không thể bổ xung nước từ cỏ nữa, chẳng mấy chốc chết bên ao nước cạn khô, mùi thối bốc tận trời, chúng không bị gió lạnh giết chết mà bị chết khát.
Mục dân mất đinh bò dê chỉ còn biết lang thang không mục đích trên thảo nguyên, rất nhiều người đi mãi rồi gục xuống, không đứng lên được nữa.
Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đứng bên ao nước cạn, ngẩng đầu nhìn mặt trời vẫn gay gắt, muốn hét lớn, nhưng không có âm thanh nào phát ra, đã mùa thu rồi, vì sao vẫn không có giọt nước nào nhỏ xuống.
Một đám võ sĩ cởi áo da trên người ra, mình trần đào hố trong ao toàn sình lầy, hi vọng có thể kiếm được ít nước, bên ao có vô số chiến mã phe phẩy tai chờ nước, nước, đó là thứ quý giá nhất trên thảo nguyên lúc này, hai năm khô hạn rồi, nước ngày càng khó kiếm. Cái hố càng sâu, mặt Thanh Nghị Kết Quỷ Chương càng khó coi, vì vẫn chưa có nước, hắn còn nhớ trước kia nơi này là ao nước mênh mông, cỏ cây tươi tốt, là nơi chăn thả gia súc lý tưởng, mục dân nhảy múa hoan ca, tụ hội vào mùa thu mỗi năm là ngày lễ vĩ đại, các trưởng lão rót đầy bát sữa ngựa, dâng lên thần linh, lúc đó có vô số thịt nướng, có vô số trà bơ, tới giờ hương vị vẫn còn đọng trong miệng.
Còn nhớ năm mình mười bốn tuổi, chính ở nơi này kéo mục dương nữ gò má hây hây đỏ vào bụi cỏ cao nửa người, trong đêm đầy ánh trăng đó, mình biến thành nam nhân.