- Ngươi chẳng phải đã bị... Tiêu Hồng Châu hỏi được một nửa thì hiểu ra, căm tức nhìn Vân Tranh một cái, nhắm mắt lại, không thèm nói gì thêm, đợi bị rạch mặt:
Trâu Đồng Minh lúc này vội vàng chạy ra, giơ tay hô to: - Phu nhân, phu nhân hạ thủ lưu tình, hai nước ký minh ước, có một điều gả công chúa cho nhau, đây là quý phi tương lai của Đại Tống ta đấy, vạn lần không thể làm thế.
Cát Thu Yên thất kinh rút trường thương lại.
Tiêu Hồng Châu mở to mắt, nàng có nghe tới chuyện này, nhưng sao có thể ngờ người đó lại là mình, lắp bắp hỏi: - Ta, ta gả cho hoàng đế nước Tống? Ngươi nói láo.
- Nô tài sao dám nối dối chuyện này, địa vị của người được quy định không thấp hơn quý phi, không lâu nữa nô tài phải gọi người là quý phi rồi.
- Không, không... Đưa mắt nhìn quanh một vòng, qua sắt mặt người khác thì biết chuyện này không phải đùa, nước mắt Tiêu Hồng Châu trào ra liên hồi: - Bệ hạ của ta sẽ không đồng ý, không có chuyện đó.
Trâu Đồng Minh nhìn mặt trời nói: - Lúc này đã quá ngọ, minh ước hẳn được ấn tỳ, chỉ còn chờ chiêu cáo thiên hạ, nô tài chúc mừng nương nương.
Tiêu Hồng Châu bất ngờ từ cổ tay trượt ra mũi dao rạch lên mặt mình, tức thì vết máu từ trán tới má xuất hiện, Cát Thu Yên vội vàng nắm tay nàng, cướp lấy con dao ném ra xa.
Vân Tranh nhìn khuôn mặt xinh đẹp chớp mắt bị hủy hoại, không đành lòng khuyên: - Cô không hiểu sao, khi minh ước được ký, cô đã là hoàng quý phi của Đại Tống, rạch mặt chỉ càng làm hoàn cảnh của cô thêm gian nan thôi, không thay đổi được gì đâu.
Tiêu Hồng Châu cười điên dại, chiến mã cảm thụ được tâm tình của chủ nhân, không ngờ cựa mình đứng lên, tuy chỉ dùng ba chân, vẫn dùng lưỡi liếm nước mắt trên mặt chủ.
Có lẽ được an ủi, Tiêu Hông Châu lau qua loa nước mắt, nhìn vết thương của chiến mã, muốn đưa tay ra chạm vào, lại sợ nó bị đau, quanh sang Vân Tranh: - Nếu Phi Tuyết không chết, ta sẽ không chết.
Vân Tranh đoán Phi Tuyết hẳn là con ngựa rồi, gọi quân y tới, rồi quay về bàn tiệc, đây là do hai vị hoàng đế tạo nghiệt, không liên quan tới mình.
Quân y rửa vết thương, khâu lại, băng bó, còn về phần nó có phục hồi được không thì trời biết, lạc quan nhất thì cũng thành con ngựa què.
Tiêu Hồng Châu từ chối quân y chữa trị cho mình, thấy Phi Tuyết được băng bó xong, chủ tớ tập tễnh dắt nhau rời đi, tiện tay lên theo cả một vò rượu, thân tín của nàng chưa tới mười người, đã chết cả rồi...
Thoáng cái một nữ tử vốn đầy sức sống như vậy mà thành cái xác không hồn, Vân Tranh vừa cho miếng thịt gà vào mồm đã ném đi, nhảy lên luôn đại thanh mã rống lớn: - Chúng ta về Thục làm ruộng...
Trâu Đồng Minh hết hồn nhìn Vân Tranh phóng ngựa như bay, lại nhìn Tiêu Hồng Châu đi xa, ngồi bịch xuống bàn rượu thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: - Cuối cùng cũng xong, ma vương chịu đi rồi! Tới phút cuối hắn cũng không dám tin chuyện thành công, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Vân Tranh đột nhiên trở mặt giết mình, sau đó ... sau đó hắn thật không dám nghĩ tiếp.
Uỳnh!
Một tiếng sấm nổ làm Trâu Đồng Minh giật mình, ngã lăn xuống đất, đầu gối va vào cục đá đau điếng, nhìn chân trời, sắp mưa rồi, nhanh, công việc chưa xong. .
Da Luật Tín bị một đội quân Tống ngăn lại, bất kể hắn nói thế nào cũng không chịu cho hắn qua, bà nương nước Liêu kia quyến luyến đuổi theo từ biệt đại soái có thể vờ như không thấy, tên tình phu nước Liêu này chẳng lẽ định tới bắt gian? Thân là bộ hạ cũ, giúp đại soái canh cửa là chuyện phải làm.
Đang nổi cơn lôi đình Da Luật Tín bỗng tình tĩnh lại, hắn nhìn thấy Tiêu Hồng Châu dẫn Phi Tuyết thất thểu đi về, mặt loang lổ máu.
- Hồng Châu Nhi! Da Luật Tín gạt văng quân Tống đang kinh ngạc, xông qua trạm gác tới trước mặt Tiêu Hồng Châu: - Muội, muội làm sao thế này?
Tiêu Hồng Châu tựa hồ không nghe thấy hắn hỏi, cứ đi như người mất hồn, Da Luật Tín cắn răng bế xốc nàng lên đặt lên chiến mã của mình dắt về, đám sĩ tốt nhìn nhau nuốt nước bọt, chuyện này loạn quá.
- Mỗi năm vào mùa này hoa sen vàng bên Đạt Nhĩ Hải Tử sẽ nở, nở khắp đối núi, ánh hoàng kim trải dài ngút ngàn, bây giờ nơi đó được mọi người gọi là Kim Liên Xuyên, chẳng mấy ai nhớ tên Đạt Nhĩ Hải Tử nữa.
- Khi chúng ta còn nhỏ hay tới đó chơi, muội còn nhớ vì muội nhảy xuống nước bắt cá, kết quả làm ướt y phục không, hại cả ta cũng bị Căn Âm Ma Trúc không được ăn cơm.
- Trở về rồi ta dưa muội tới Đạt Nhĩ Hải Tử nhé, ta không làm được Nam Viện đại vương nữa, có nhiều thời gian chơi cùng nàng thôi, lần này có bắt cá cũng chẳng sao nữa rồi, Căn Âm Ma Trúc sẽ không trừng phạt chúng ta...
Nước mắt Tiêu Hồng Châu không ngừng tuôn rơi, nước mắt nàng càng nhiều, mắt Da Luật Tín càng đỏ.
- Hồng Châu Nhi, gả cho ta nhé?
Tiêu Hồng Châu không kìm lòng được nữa, khóc nức nở cởi đai gấm màu phấn hồng mà Căn Âm Ma Trúc thêu cho mình: - Tín ca ca, mang đai lưng của muội về cho ma ma, nói muội không về được nữa, đệ bị gả cho nước Tống rồi.
- Toàn nói linh tinh, chúng ta về thẳng Đạt Nhĩ Hải Tử, ta có thần nhân bảo hộ, hoàng đế không làm gì được ta, muội là viên minh châu của Đại Liêu, bệ hạ không gả muội đi đâu, chắc chắn lựa chọn một nữ nhân nào đó trong tông thất, ai chả biết người gả sang đó chỉ làm trang trí, muội là kim phượng hoàng sao có thể gả vào chuồng lợn!
Da Luật Tín ôm hi vọng cuối cùng an ủi Tiêu Hồng Châu, hắn không tin hoàng đế sẽ làm thế, bước chân bất giác đi nhanh hơn, một canh giờ sau đã về tới đại doanh.
Không có một ai, chỉ mới nửa ngày mà đại doanh trống không, không thể, đại quân dù đi, thân vệ không thể rời đi khi không có mình, Da Luật Tín định lấy tù và ra thổi, đột nhiên Quỷ nô tướng quân ở trong cái lều bước ra.
- Quỷ nô! Bệ hạ đâu?
- Hai canh giờ trước đại quân đã nhổ trại trở về rồi. Quỷ nô tướng quân giọng lúc nào cũng như quỷ sứ dưới địa ngục:
- Thân vệ của ngài không chịu nghe lệnh đã bị bệ hạ tước khí giới, áp giải về kinh, bảo mạt tướng ở lại đây truyền chỉ, ngài làm tống thân sứ giả, đưa công chúa sang Tống, các loại lễ vật đã chuẩn bị xong.
Da Luật Tín bóp chặt tay, gằn giọng nói: - Nếu ta không tuân chỉ thì sao?
Quỷ nô tướng quân lắc đầu: - Bệ hạ không nói, nhưng kẻ nào kháng lệnh bệ hạ đều phải chết.
Da Luật Tín đột nhiên cười nghiêng ngả: - Hiểu rồi, ta hiểu rồi, chẳng trách các ngươi bắt thân tùy của ta, chẳng trách các ngươi không đợi ta về đã vội vàng bỏ đi, các ngươi nhắm vào bảo tàng của Chư Lý Cẩn tộc.
- Chư Lý Cẩn tộc đời đời thủ hộ bảo tàng người Khiết Đan, đó là thứ tổ tông để lại cho toàn bộ người Khiết Đan, không phải cho Chư Lý Cẩn tộc độc hưởng, so với việc để bảo tàng phủ bụi, không bằng lấy ra trang bị đại quân. Quy nô tướng quân phất tay nói lớn: - Da Luật Tín, nếu ngươi không tuân theo là câu kết với người Tống, hủy giang sơn Đại Liêu, ngươi là tội nhân.
Một đoàn giáp sĩ nấp sau các doanh trại tràn ra, Da Luật Tín nghiến chặt răng, cách đây không lâu hắn còn cười Vân Tranh, không ngờ mình cũng đối diện với kết cục tương tự.
Tiêu Hồng Châu gian nan xuống ngựa, kéo cánh tay Da Luật Tín: - Tín ca ca, muội biết huynh thương muội là đủ rồi, để muội sang Tống đi.
Da Luật Tín lắc đầu: - Giờ không phải là vấn đề gả hay không gả muội nữa, mà là vấn đề lớn của Đại Liêu, gả muội đi là một mắt xích trong âm mưu đó, mục đích của bọn chúng chính là Căn Âm Ma Trúc, chỉ có gạt gỏ muội, người ta mới có thể ép Căn Âm Ma Trúc giao ra bảo tàng.
- Không được! Tiêu Hồng Châu thét lên: - Không kẻ nào được hại ma ma.
- Đúng thế, trừ khi ta chết.
- Vậy thì ngươi chết đi.
Đám giáp sĩ ùa lên, Da Luật Tín bế Tiêu Hồng Châu lên lưng ngựa, rút đao vỗ mông ngựa một cái, chiến mã hí dài chạy về phía Tống doanh, Phi Tuyết cũng tập tễnh đi theo.
Vốn đã chuẩn bị tử chiến, nhưng không ngờ đám giáp sĩ nửa chừng dừng lại.
Sau đó có giọng thái giám the thé vang lên: - Ái dà dà, quý phi nương nương sao có thể tự đi thế này, không hợp lễ số, không hợp, quý phi lệnh cho ta tới lấy.
HẾT!