Mới đầu Vân Tranh không để ý tới lời lải nhải của Phú Bật lắm, nhưng nghe tới người Tứ Lạc Nghiệp thì giật mình:
- Phủ tôn, ở đây có người Tứ Lạc Nghiệp sao, có nhiều không?
- Đó là đám thương nhân lang thang, nhân số không ít, họ nói hiến lên hạt giống rau kim hoa, đây đâu phải tiền Đường hiến một loại rau là cả tộc hưởng lợi.
- Lẽ nào. .
Vân Tranh lẩm bẩm, trước kia kể về lai lai lịch mục túc cho học sinh nghe, nói nó do người Do Thái chính là người Tứ Lạc Nghiệp mang tới, liền bị một đám nha đầu nhãi con vây công, bảo mình nói linh tinh, con nhãi Lương Vi Vi còn nói hoa mục túc có từ thời Hán, chẳng liên quan gì tới người Do Thái hết, vì tranh cãi đó mới biết rau kim hoa là mục túc.
Nguyên nhân lịch sử không ghi chép lại khả năng do sự hiểu lầm, người Tứ Lạc Nghiệp vừa từ Hồi Hột đến Lũng Đông được bách tính đương địa đối xử rất tốt, thế là bọn họ đem rất nhiều hạt giống mục túc tặng cho bách tính đương địa, nói đó là bảo bối, kết quả bách tính đương địa thấy ngoại trừ cho lợn ăn thì không được tích sự gì, chửi mắng người Tứ Lạc Nghiệp là kẻ lừa đảo, người Tứ Lạc Nghiệp thấy bách tính đem bảo bối của mình cho thứ động vật bẩn thỉu nhất thế giới thì phẫn nộ, kết quả là đường ai nấy đi.
Mục túc là cái thứ rễ có thể ăn sâu ba mươi mét, có thể nói là chưa từng có, sức sống mạnh, nó xâm chiếm ruộng đất bách tính, bất kể nhổ, đốt, dẫn nước nhấn chìm đều không triệt hết.
Mang tâm tư cẩn thận vạn phần Vân Tranh chắp tay nói:
- Ti chức đột nhiên nhớ ra một điều, phải đi xác nhận, xin thứ ti chức vô lễ.
Nói rồi không kịp gọi thân vệ, nhảy ngay lên ngựa phóng thẳng về phía đông.
Phú Bật nhìn theo bóng dáng vội vàng của Vân Tranh cười tủm tỉm lẩm bẩm:
- Tiểu tử à, bãi cỏ Càn huyện tới ba mươi vạn mẫu, mấy nghìn chiến mã của ngươi ăn mãi không hết. Rau kim hoa, lão phu ăn sáng chính là bằng rau kim hoa non mềm đó, chỉ cần là người quan trong là biết rau kim hoa, nghĩ tới rau kim hoa là nghĩ tới Càn huyện. Hừ hừ, dàm nói mấy nghìn chiến mã là tài sản riêng, chẳng phải thấy ngươi một lòng vì nước lão phu để đám chiến mã đó ăn cho ngươi khuynh gia bại sản, còn không ngoan ngoãn bán ngựa cho lão phu, để Bao Hắc Tử tới rồi, e rằng nửa giá cũng không có đâu...
Con ngựa của Vân Tranh phóng đi vô cùng sung sướng, lâu lắm rồi nó mới được thỏa sức tung vó như thế, gió thổi vù vù bên tai Vân Tranh, chỉ nửa canh giờ đã tới một bãi cỏ rộng mênh mông, địa thế bằng phẳng, nhìn khắp bốn phía lại không thấy bóng người, chính là địa phương tuyệt hảo để nuôi ngựa.
Tôn Thất Chỉ nhảy xuống ngựa, nhổ một nắm cỏ cho vào một nhai, nói với Vân Tranh:
- Cực tốt, cỏ mọc cao, tươi mà nhiều nước, đủ nuôi ngựa rồi.
Vân Tranh nhìn mục túc mọc tràn lan trên mặt đất:
- Thứ này không chỉ ăn tươi được, đem sấy khô, cho vào hầm dự trự làm nguyên liệu cũng rất tốt.
Nói rồi đi lên ngọn đồi nhìn khắp bốn phía, lòng thỏa mãn lắm, xa xa kia chiến là Lương sơn, ba đỉnh núi trải dải nhấp nhô giống như phụ nữ đang nằm, chỉ là ở đó có một cái mộ rất lớn, nói chính xác là hai cái mộ, ngay cả tấm bia vô danh nổi tiếng cũng ở nơi này.
Vân Tranh vỗ đầu, chỉ mải nghĩ tới chuyện nuôi ngựa, quên béng mất nơi này không phải đất trống, nơi đây là Càn Lăng, thiên hạ đệ nhất lăng, nơi hợp táng của Lý Trì và Võ Tắc Thiên, nơi kia vẫn còn cái hố lớn mà Hoàng Sào đào mộ để lại, giống như vết thương trên vùng cỏ tươi tốt này.
Nơi này có một cái thôn trang gọi là Khế gia trang, của con cháu danh tướng Khế Bật Hà Lực thời Đường, sau khi chinh phạt Cao Ly đại thắng trở về, Khế Bật được Lý Trì ban thưởng cho mục trường màu mỡ nhất ở Âm Sơn, vì thế Khế Bật thề bảo vệ Lý Trì, sống làm tướng chinh phạt tứ phương, chết sai con cháu thù mộ đời đời.
Một ngàn năm sau chính phủ muốn khai quật Càn Lăng cũng bị bách tính Khế gia trang cầm cuốc cầm xẻng ngăn cản, cuối cùng không thành công.
Khởi nghĩa nông dân Hoàng Sào từng huy động bốn vạn người đào mộ lấy tiền khởi nghĩa phải tay trắng trở về, Chu Đạo huy động hai vạn người khai quật Càn Lăng phải tháo chạy, Thành Cát Tư Hãn không làm được gì, người Khế gia trang ở Càn huyện chặn quân Mông Cổ tới hơn hai tháng, cuối cùng Thành Cát Tư Hãn thề không động tới một ngọn cỏ ở Càn Lăng mới được mượn đường đi qua.
Chẳng trách, chẳng trách lão già Phú Bật đó nói dông nói dài nhiều như thế, lão ta sớm biết chỗ này rồi, nhưng làm sao đây, mình sao so được với Thành Cát Tư Hãn, làm thế nào để được chăn ngựa ở nơi này?
Đằng xa có thằng bé chăn dê nước mũi ròng ròng nhìn sang bên này, bụng dê đã tròn căng rồi mà nói không về, khỏi nói cũng biết đang canh phòng.
Giao tiếp với trẻ con là sở trường của Vân Tranh, chẳng mấy chốc cùng thằng bé ngồi bệ trên ngọn đồi, nhìn Càn Lăng kể chuyện thần thoại.
- Cô bà lăng ở dưới núi, ngươi suốt ngày cầm xẻng đào lung tung, không cẩn thận đào cô bà ra là phiền đấy.
Vân Tranh chia cho thằng bé đang nuốt nước bọt một nửa miếng lương khô, bắt chước người vùng này gọi lăng mộ Võ Tắc Thiên là Cô bà lăng:
- Không có đâu, ai động vào Cô bà lăng, đao khách nơi này giết người đó.
Thằng bé lấy tay làm đao chém xuống, giọng rất dứt khoát:
- Ta có ít ngựa, tới đây chăn thả được không, tội nghiệp chúng, sắp chết đói rồi.
- Gia súc cho tới, người thì không.
Thằng bé ngoạm một miếng bánh thịt khô, nhưng không nhượng bộ, trong lòng nó, nơi này vô cùng thần thánh:
Nói chuyện chưa được vài câu, có đại hán đi tới, chẳng hỏi han gì đã xách thằng bé lên, đánh một trận, thấy thằng bé khóc quá mức, Vân Tranh vội khuyên:
- Thằng bé không sai gì cả, ngươi là người lớn sao hồ đồ thế?
Đại hán kia mặt lạnh tanh nói:
- Trẻ nhà nghèo không đánh không nên thân, trời sắp tối rồi, quý nhân về sớm đi, trong núi có sói đấy.
- Ta muốn tìm lão nhân Khế gia trang bàn vài việc.
- Nói chuyện bên Cô bà lăng dễ bị sét đánh, bọn mỗ không dám nghe.
Đại hán không thèm quan tâm Vân Tranh có chuyện gì, đánh đứa bé xong là dẫn đàn dê trở về.
Vân Tranh không bỏ cuộc theo bên cạnh:
- Sao ngươi không chịu nghe ta nói, mộ phần càng sinh nhiều lộc, hậu nhân càng thịnh vượng, đây là chuyện tốt mà. Ngươi cứ để ta gặp lão nhân trong trang.
Bất kể Vân Tranh nói gì đại hán đều không đáp lại, thằng bé thì len lén đánh mắt với y, bảo y mau chạy đi, Vân Tranh không chạy, theo đại hán tới trang, bị người ta nhốt ở ngoài, đến ngụm nước cũng không cho.
Chuyện này cần kiên nhẫn, cần nói rã họng, Vân Tranh biết nó không dễ dàng.
Trời đã tối, người Quan Trung có thói quen bê bát cơm ngồi quanh sân phơi ăn cơm, ngươi ăn nhà ta một miếng, ta ăn của nhà ngươi một miếng, một bữa cơm đơn giản thành cơm trăm nhà, ý nghĩa giống năm mới ở Đậu Sa trại mọi người góp thức ăn cho vào nồi lớn nấu lên chia sẻ nhau vậy.
Người ta ăn cơm, Vân Tranh cũng ăn, nào trứng mặn, nào thịt muối, còn có con gà nướng thơm phưng phức nữa, bày ra một đống.
Người khác không thèm để ý, chỉ có đám trẻ con bê bát cơm nhìn con gà nuốt nước bọt không ngừng, Vân Tranh xé một cái đùi gà, đi tới bên cạnh đứa bé mặt còn dấu nước mắt, đặt vào bát:
- Ban ngày hại đệ bị đòn, bồi thường cái đùi.
Thằng bé chưa kịp từ chối, Vân Tranh xé thịt gà vào bát những đứa bé còn lại, thế nào cũng có tham ăn không nhịn được, mà một đứa ăn là cả đám đều ăn.
Vân Tranh sán tới, nỗ lực hòa nhập, bất kể người ta nói chuyện gì cũng chen mồm vào, nhà lão Hà sắp gà khuê nữ nhưng chê tiền sính lễ ít, y cũng xen mồm nói không gả, nhà họ Chu đầu trang năm nay có ba người chết, y lắc đầu than thở, góp giọng chửi bới ông trời vài câu, người ta lơ đi vẫn nhiệt tình tham gia, cực kỳ đáng ghét, nếu không phải y mặc quan phục đã tóm cổ ném ra ngoài.
***
Cô bà lăng, Võ Tam Tư gọi Võ Tắc Thiên là cô bà, người nơi này học theo cách xưng hô đó gọi lăng của Võ Tắc Thiên là Cô Bà Lăng. Rất nhiều lăng mộ nhà Đường bị đập phá, cướp bóc, riêng lăng Võ Tắc Thiên tới nay vẫn đứng sừng sững, được gọi là ngàn năm thọ vực, một trong ngôi mộ bí hiểm nhất TQ, chính phủ TQ hứa không khai quật trong vòng 50 năm tới.