Quyển 11 - Chương 10: Hạnh phúc của Lữ Huệ Khanh (2)

Trí Tuệ Đại Tống

Kiết Dữ 2 15-02-2024 15:53:01

Xuân Ca Nhi trở về, thấy tiên sinh người lấm lem xước xát nằm ở sân, hốt hoảng muốn đưa về phòng, Lữ Huệ Khanh đặt tay lên môi, tiếp tục lắng nghe, thế là Xuân Ca Nhi mang chăn đêm ra, cả hai cùng đợi. Trời sáng dần, Xuân Ca Nhi thở dài, định khuyên tiên sinh vào phòng, nhưng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc hiếm hoi trên mặt tiên sinh, không đành lòng phá hoại, ngồi xuống bên cạnh. - Chết, đại thiếu gia, chết rồi! Một tiếng thét khinh hoàng phá tan sự yên tĩnh của sáng sớm. Nước mắt Lữ Huệ Khanh trào ra, hắn chờ đợi suốt đêm chỉ vì tiếng thét này. Xuân Ca Nhi cõng tiên sinh lên, phải rời khỏi nơi này ngay, nhà bên xảy ra thảm sự, phủ Khai Phong sẽ tới tra hỏi. - Không, đưa ta vào nhà là được, chúng ta cứ ở đây, kẻ giết người nhất định sẽ khiến cho người chết thật tự nhiên, quan phủ không tra ra gì đâu, Xuân Ca Nhi, người tìm hiểu xem họ Tiết kia rốt cuộc làm gì, qua lại với ai, hôm qua ai mời khách, ca kỹ từ đầu tới. Hạnh phúc là thứ tương đối mà thôi, với con chó, hạnh phúc là khúc xương, với sĩ tử, hạnh phúc là đỗ khoa cử, với phụ nhân dựa cửa trông ngóng, hạnh phúc là trượng phu đội tuyết chạy về. Xuân Ca Nhi bế tiên sinh nằm xuống giường, vốn còn định hầu hạ tiên sinh ăn sáng, nhưng tiên sinh đuổi hắn đi tìm hiểu ngay. Còn hạnh phúc của Lữ Huệ Khanh là đêm ác mộng đó, là một thoáng kinh diễm hôm qua, là thấy kẻ khác gặp phải cảnh ngộ giống mình. Hắn thậm chí uống một ít rượu mạnh, giang rộng tứ chi, hồi tưởng lại mỗi một chi tiết về cố nhân, trong biển người mênh mông, tình ngờ gặp lại thoáng chốc, mỹ diệu nhường nào. Nói cho cùng Lữ Huệ Khanh vẫn là danh sĩ phong lưu. Không lâu sau Xuân Ca Nhi về lắc đầu: - Tiên sinh, không tra ra được, đó là cửa khép hờ, người tên Lưu Oanh, tới nơi đã không còn ai. Lữ Huệ Khanh không thất vọng mà còn mỉm cười: - Đương nhiên là thế, nếu như bị ngươi dễ dàng tra ra, tiên sinh ngươi làm sao bị người ta khiến người không ra người, ma không ra ma thế này? - Trước khi chết gặp được cố nhân, tâm nguyện đã thành quá nửa, ít nhất nói rõ năm xưa không phải giấc mộng, nàng không phải là giấc mộng. Xuân Ca Nhi nghi hoặc: - Tiên sinh không hận sao? - Nàng hại ta tan nhà nát cửa, hại ta sống không bằng chết, ta hận chứ, hận tới tột cùng lại biến thành quyến luyến, tiên sinh ngươi tự phụ trí tuệ hơn người, nàng có thể biến ta thành ra thế này, kỳ nữ như vậy, thế gian nổi mấy người. Xuân Ca Nhi, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được tình cảm của nhân gian, không cần suy nghĩ làm gì. - Nếu ta tìm được nàng, ta không ngược đãi nàng, không tổn hại vẻ đẹp của nàng, ta chỉ mong cùng nàng uống một chén rượu, nghe nàng ngâm một bài thơ, rồi khi nằm xuống mộ, có nàng ở bên, đời này không còn gì tiếc nuối nữa. Xuân Ca Nhi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, giọng quyết tâm không thể nghi ngờ: - Con sẽ tìm ra được. - Chuyện này chỉ còn trông cậy vào ngươi thôi, tiên sinh e không đợi được tới lúc đó. Lữ Huệ Khanh mỉm cười: - Xuân Ca Nhi, nghĩ ra vì sao nàng giết người chưa? Đừng nghĩ quá phức tạp, dù phu phen tẩu tốt, đạt quan quý nhân, giết người chỉ có ba nguyên nhân mưu tài, diệt khẩu, tiết phẫn. - Chỉ cần ngươi biết được Tiết Đại Lang chết vì cái gì, ngươi sẽ tìm ra được cái đuôi hồ ly xinh đẹp của nàng. Xuân Ca Nhi gật đầu, lấy trong lòng ra một cuốn sổ, báo cáo: - Tiên sinh, đã lấy được tiền, tổng. . Lữ Huệ Khanh ngăn lại: - Không cần nói với ta, số tiền đó đều là của ngươi, tiên sinh bây giờ cần tiền làm gì? Tâm nguyện lớn nhất của ta là tìm được con hồ ly xinh đẹp, khi ấy ngươi không cần biết ta sống hay chết, cứ đào hố chôn cả ta và nàng, được chết cùng nàng là ta thỏa nguyện. - Sau đó trời cao đất rộng, ngươi muốn làm gì thì làm. Xuân Ca Nhi quỳ trước mặt Lữ Huệ Khanh, dập đầu vài lạy, đây là người không chỉ cứu nó khỏi địa ngục, còn cho nó mọi thứ... Trên đời này người Xuân Ca Nhi tôn kính nhất là tiên sinh, giống như Tiểu Man tôn kính nhất là Hoa Nương, thậm chí đến cả cách trang điểm cũng bắt chước Hoa Nương. - Tiểu Man, sau chuyện này ngươi rút khỏi Tinh Bàn, phải nghĩ cho tương lai rồi, Đường Đường đã gả cho Đoạn Hồng, nay mang thai sáu tháng, tuy Đoạn Hồng chẳng có tiền đồ gì lớn, nhưng bằng vào tình cảm bao năm, Đường Đường sẽ có phần đời còn lại hạnh phúc. Hoa Nương đưa tay vuốt ve khuôn mặt có tới tám phần giống mình, thực ra Tiểu Man không giống nàng đến thế, nhưng nhờ kỹ xảo trang điểm cao siêu mới có hiệu quả này: - Hoa xuân dễ tàn, nghe lời đi, nữ nhân không có gia thất, con cái, chung quy không toàn vẹn. Tiểu Man cười nhẹ, cho hai tay vào chậu nước, kỳ tới khi tay đỏ ửng, giơ lên: - Phu nhân, nam nhân chết bởi đôi tay này không dưới mười lăm người, từ công tử phóng đãng đại hộ, thư sinh nhà thi lễ truyền gia, tới thương cổ phì, loại người nào cũng có. Đôi tay này làm sao có thể chăm sóc con cái, thậm chí nô tỳ sợ một ngày nào đó mình phát cuồng bóp chết con mình. - Vân hầu năm xưa gặp nô tỳ có nói, đầu nô tỳ đã hỏng rồi, bóng ma quá khứ có thể cả đời không xóa bỏ được, còn nói nếu như phát cuồng mà chết thì đó là chút thương xót cuối cùng của ông trời. Hoa Nương thương tiếc nắm tay Tiểu Man kéo tới gần, trách: - Vân Tranh cũng nói, y hi vọng ngươi sống thật tốt, gả cho nông gia dư giả, sinh bốn năm đứa con, bị bọn chúng làm cho mệt mỏi không nghĩ được tới chuyện khác, hồ đồ sống hết đời. Sao ngươi chỉ nhớ lời không hay, còn lời tốt đẹp không nhớ. - Đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi thích Vân Tranh, ngươi xinh đẹp như vậy, không phải không cơ hội. Tiểu Man chẳng xấu hổ, phồng má nói: - Không có đâu, hầu gia nhìn nô tỳ múa Ba Tư mà ngáp ngắn ngáp dài, nói trước kia nhìn thấy mỹ nữ ôm cột sắt múa cột, dương diễm hơn nhiều. Nô tỳ tìm một cái cốt, cởi hết y phục muốn múa cho ngài ấy xem, kết quả là ngài ấy chạy bán sống bán chết. Hoa Nương cười ngặt ngoẽo, ghé tai Tiểu Man thì thầm vài câu, mắt Tiểu Man tròn xoe: - Thật ạ? - Khi đó ta tắm trong một cái ao nhỏ, Vân Tranh ngồi trên tảng đá chống cằm nhìn hau háu, chẳng có chút xấu hổ nào. Nhưng sau khi có con, y rất giữ mình, trừ thê thiếp ra không đụng vào nữ nhân nào khác, ngươi làm thế, y biết không kìm lòng nổi, chạy là phải, chứng tỏ y động lòng chứ không phải là không. Tiểu Man và Đường Đường luôn biết Vân hầu và Hoa Nương phu nhân có vấn đề, xưa nay tìm đủ cách dụ dỗ mà phu nhân không chịu nói, không ngờ hôm nay nói ra, quả nhiên là đặc sắc, sáng mắt lên tranh thủ hỏi: - Vậy phu nhân và Vân hầu có bao giờ... Hoa Nương gõ trán Tiểu Man: - Ta biết ngươi hỏi cái gì, cho ngươi biết là không, nếu không phải ta gả cho Tiếu Lâm mà là người khác, thì ta cũng chẳng ngại gì chuyện đó, chẳng qua ta không muốn làm Vân Tranh khó xử với bằng hữu thôi. Ngươi thì khác, nếu ngươi thực sự thích Vân Tranh thì hãy tích cực tranh thủ, Vân Tranh không để ý tới quá khứ đâu, hai tay ngươi đầy máu? Giết mới mười lăm người đã khoe, đừng nói cho xấu hổ, Cát Thu Yên giết tới trăm người là ít, chẳng phải vẫn sinh con cho Vân Tranh bình thường sao. - Ngươi xinh đẹp như hoa, lại rất giống ta, đó là vốn liếng lớn nhất của ngươi, chỉ cần ngươi lừa được Vân Tranh lên giường, y sẽ chịu trách nhiệm. Đậu Sa trại là thế ngoại đào viên, ngươi tới đó lòng sẽ dịu lại, cho dù không gả được vào Vân gia, dưới trời xanh mây trắng đó, ít nhất có thể sống vui vẻ. Tiểu Man cúi đầu phụng phịu: - Phu nhân đã không cần nô tỳ cũng đâu cần phải kiếm nhiều cớ để đuổi nô tỳ đi, nô tỳ đi vậy, thuận tiện xem Đậu Sa trại xem thế nào, chẳng phải vì Vân hầu... Nô tỳ vừa phạm án, tất nhiên cũng phải trốn. Hoa Nương nhìn Tiểu Man còn vờ vờ vịt vịt, cười thầm:" Vân Tranh tiểu đệ đệ, tỷ tỷ làm người tốt tới mức này được thôi, có chiếm hữu được vưu vật này không thì phải xem đệ rồi." HẾT!