Ở trên triều, khi tin phương xa truyền về, Vân Tranh không nhân cơ hội công kích mà còn nói đỡ cho Phú Bật: - Đại Tống ta từ khi trang bị thuốc nổ cho quân đội, có tác dụng giúp đỡ nâng cao chiến lực, khiến chiến tranh có thay đổi, dù Thanh Đường, Tây Hạ hay nước Liêu đều không thể không đề phòng. Lần này Thanh Nghị Kết Quỷ Chương sở dĩ hỗn chiến với quân ta là đề phòng chúng ta dùng tới thuốc nổ, kết quả cuộc chiến như thế, dù thần hay Địch soái đi cũng không thể làm tốt hơn. Cho nên Phú Bật không có tội, ngược lại có công với nước.
Chính vì Vân Tranh tuy ngông cuồng, nhưng y công tư phân minh, hiểu đại thế, cho nên đám Bàng Tịch chưa bao giờ dốc sức loại bỏ y, mà chỉ kiềm chế, Bàng Tịch bước ra: - Văn Tín hầu nói rất đúng, Phú Bật trong tình huống cấp bách đưa được biện pháp ứng phó chính xác, lão thần thấy không tiện giáng tội.
Triệu Trinh đưa mắt nhìn Địch Thanh, trải qua nhiều sự kiện, hắn bớt tin lời đám Bàng Tịch hơn rồi, nhất là ở chuyện quân sự, còn Vân Tranh, tâm tư của y xen lẫn quá nhiều tính toán, trường hợp chỉ có Địch Thanh là đáng tin nhất.
- Bệ hạ, Bàng tướng và Văn Tín hều đều nói những lời phế phủ rồi, kỵ binh Thanh Đường còn hơn cả Tây Hạ, nói bọn họ là thiên hạ đệ nhất hùng binh cũng không sai, Phú Bật lấy ba vạn chống bốn vạn mà không thua kém, biểu hiện ưu việt, thần chúc mừng bệ hạ. Địch Thanh rời hàng trả lời:
Triệu Trinh là người dễ tác động, hớn hở ngay: - Khanh gia nói Thanh Đường còn hung ác hơn cả Tây Hạ?
- Đúng thế ạ, Thanh Đường ở cao nguyên, khí hậu khắc nghiệt, thêm vào đó là nơi tứ chiến, quân sĩ còn sống được đều dũng mãnh, lần này quân ta bị tập kích mà còn giết được nhiều địch hơn, đó là chiến thắng rồi. Hàn Kỳ nhân lúc hoàng đế đã xuôi xuôi vội đưa ra định luận:
Địch Thanh bổ xung thêm: - Bệ hạ, tử thương luôn chiếm khoảng bốn thành thương vong, nói cách khác Thanh Đường còn khoảng 2 vạn thương binh, số này sẽ chết thêm sáu thành nữa trong vòng một tháng. Mà quân ta nhờ có cồn, điều lệ vệ sinh, giảm bớt thương vong, vì thế Hàn tham tri nói đúng, chúng ta thắng rồi.
Các đại thần mỗi người một câu, cuối cùng làm Triệu Trinh có chút tự tin, mày dãn dần, nụ cười dần xuất hiện.
Vương An Thanh không bỏ lỡ cơ hội thể hiện tiếng nói của mình trên triều: - Khởi bẩm bệ hạ, Thanh Đường nhân số ít ỏi, tổn thất này là rất lớn, chúng ta cần tận dụng để mở rộng chiến tích, nên đóng cửa thông thương, bế quan tỏa cảng, tọa sơn quan hổ đấu là tốt nhất.
Vân Tranh phản đối: - Bế quan tỏa cảng không phải là cách hay, ở biên cảnh quan hệ rất phức tạp, không phải nơi phân địch ta rành rọt như chúng ta đứng đây thảo luận, triều đình đóng cửa thông thương, lập tức sẽ xuất hiện vô số thương nhân buôn lậu lấp vào khoảng trống.
- Biên cảnh chúng ta dài cả vạn dặm, không cách nào ngăn được buôn lậu, so với để kẻ buôn lậu hưởng lợi, không bằng tiếp tục mở cửa thông thương, khống chế vật tư thông thương trong tay triều đình là hơn.
Quả nhiên là tảng đá ngáng đường mình, Vương An Thạch âm trầm nói: - Đây là tội phản quốc, kẻ nào dám buôn lậu?
Vân Tranh lười nhác nói: - Năm xưa ở Đậu Sa trại chính ta làm đấy.
- Ngươi!
Vương An Thạch râu tóc dựng đứng chỉ mặt Vân Tranh muốn phát tác thì Triệu Trinh ở bên trên nói vào: - Được rồi, chuyện đó triều đường sớm đã có phán định, năm xưa Vân khanh cũng nhờ đó mang về cho Đại Tống ta những chiến mã quý giá, có công không có tội. Nói rồi cầm trên bàn một bản tấu dày: - Đây là đối sách phòng ngự Phú Bật tấu lên, trẫm đã cùng Xu mật viện thương thảo, biện pháp rất tốt, các ti trong kinh nghe đây, phàm là thứ Tần Châu cần, phải ưu tiên chuẩn bị, phàm là kẻ lơ là, trẫm nghiêm trừng.
Triệu Trinh không công khai đối sách của Phú Bật, trong mắt Vân Tranh là tiến bộ, ít nhất có ý thức bảo mật rồi, trước kia triều đường Đại Tống chẳng khác nào cái sàng, thủng lỗ chỗ, có nhiều tin tức người Tây Hạ còn biết sớm hơn quan viên.
Vân Tranh về tới quan giải của mình, nhìn thấy Lý Thường mang hai tên võ sĩ, mặt mày phờ phạc ngồi ở cái ghế mình rất thích, chỉ làm tham quân một thời gian mà không còn bộ dạng danh sĩ phong lưu nữa rồi, râu tóc xơ xác như mấy tên sắc quỳ chinh chiến cả đêm sáng sớm rời thanh lâu vậy. Thế nên tuy ngồi ở ghế soái mà chẳng có chút uy nghiêm nào.
Chẳng thèm nhiều lời, tóm cổ Lý Thường ném sang chỗ khác, rút khăn tay ra lau chùi ghế.
- Các, các ngươi nhìn xem, y ... y ... Lý Thường thấy hai tên thị vệ đứng trơ ra đó như phỗng, lại vờ như không thấy gì, nên muốn xông tới lý luận với Vân Tranh mà không dám, đứng đó chỉ mặt quát tháo: - Vân Tranh, ngươi đừng khinh người thái quá.
- Được rồi, được rồi, ông là tham quân, ta là chủ soái, sau này đều là tôm cá trong cùng nổi, phải biết hòa thuận, hiểu không? Vân Tranh ngồi xuống, hai chân gác lên bàn, cười rất tươi: - Lão bà ta đền tiền trồng răng cho ông rồi còn gì, ta cũng bị phạt một năm lương bổng, thế là hòa, sao ông cứ nhất định muốn gây chuyện.
- Lão phu là giám quân.
- Thế thì cứ giám, đó là việc bệ hạ sai ông làm, đương nhiên ông phải làm, hiện giờ mười lăm lộ quân kinh tây được ta phái tới Lương Sơn Bạc khai khẩn, ông không đi tới đó giám quân, chạy tới phòng ta làm gì?
- Ta biết ngươi muốn giết ta, Lương Sơn Bạc trộm cướp đầy rẫy, bộ hạ của ngươi bận rộn tiễu phỉ, lão phu là giám quân mà bị vứt bỏ ở thành Tầm Dương, khách sạn ta ở, buổi tối cây lay xào xạc...
Vân Tranh à một tiếng: - Gió thổi ấy mà.
- Trên nóc nhà có người đi qua đi lại.
- À mèo đấy, đêm nó đi bắt chuột, ông không biết sao?
Lý Thường nghiến răng, nghiến một cái là đau: - Thế còn rắn rơi vào màn của ta thì sao?
- Rắn trông nhà thôi, ở quê nhà ta cũng nuôi một con, béo ú, nó cứ rơi từ trên xà nhà xuống suốt...
- Quê ngươi ở Thục, còn lão phu đi Sơn Đông, nơi đó làm gì có thói quen nuôi rắn trông nhà. Lý Thường mới đầu tự dặn mình phải bình tĩnh khi đối diện với kẻ này, nhưng thái độ nhởn nhơ, vô lại của Vân Tranh làm ông ta không sao bình tĩnh nổi, nói tới cuối ức tới rơi nước mắt, là nho sinh xuất thân gia đình danh giá, tổ phụ theo thái tổ, tuy không lập công lớn để phong tước, nhưng cũng là gia tộc trung trinh lâu đời, danh tiếng tốt, vì thế ông ta khác với đám ngôn quan bình thường, ít khi vào hùa với bọn chúng cắn người linh tinh, bởi thế mỗi lần lên tiếng đều có trọng lượng, quan gia cũng lắng nghe. Ai ngờ lần này bị đánh trên triều mà không ai bênh vực.
Chưa hết, cứ nghĩ làm giám quân là cơ hội tốt báo thù, nên mới theo quân đi giám sát khai khẩn, muốn tìm chứng cứ Vân Tranh uống máu sĩ tốt, triều đình đang chỉnh đốn quân đội, sẽ có cớ trừng trị y. Vậy mà. . bốn chục năm trời bao giờ khổ cực là gì đâu, mấy ngày ở Tầm Dương, ngay cả ra đường cũng bị chó cắn.
Vân Tranh nằm xoài ra bàn, lão này suy sụp tới mức nghi thần nghi quỷ làm y chán chả muốn tranh luận nhiều, lười nhác nói: - Bệ hạ phái cao thủ hộ vệ cho ông mà, nhất định đảm bảo ông an toàn, vả lại ta có ngốc đâu, biết là người bệ hạ phái tới giám sát ta, ta còn lo ông có chuyện, khiến ta bị tiếng oan ấy chứ, ông suy nghĩ một chút được không hả?
- Giết ông thuộc tính chất gì hiểu không, con bà nó, là tạo phản, cả nhà ta ở Đông Kinh, tám trăm cái mạng chó của ông cũng không bằng chó nhà ta, ta giết ông làm gì?
Lý Thường dứt khoát nói: - Tinh binh thiên hạ nay không phải do ngươi luyện ra, cũng là môn hạ của Địch Thanh, thị vệ của bệ hạ chẳng so được với đám mãnh tướng bò ra từ đám người chết. Lão phu biết ngươi không giết được ta, cho nên muốn làm ta điên.