Chương 10: Cuộc gặp trong đêm

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:26

Lần này đây, hắn không hề dùng sức, nhưng ảnh phản chiếu của 'quần tinh" trong mắt hắn lại càng rõ nét và rực rỡ hơn hẳn. "Ánh sao" trong ba hốc lõm trên cửa đá lập tức bùng sáng, ngưng tụ thành những quả cầu màu trắng. Những chữ viết mờ ảo lúc trước lại tiếp tục hiện ra, quay cuồng bất định, nhưng tốc độ biến đổi đã chậm dần đi. Cuối cùng, chúng nó ổn định hẳn. Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, dòng chữ viết trong ba quả cầu màu trắng lần lượt là: "Chú hề trinh thám","Người quái đản","Thiếu động tác hai tay". Cửa đá xám trắng khẽ rung rung theo. Trong tiếng kèn kẹt, nó nặng nề lùi ra sau. Sau khe cửa trở nên rộng hơn, ánh sáng nhạt lấp lóe, một cây cầu thang kim loại màu trắng bạc hướng lên cao lẳng lặng đứng vững trong bóng tối. Thương Kiến Diệu định đưa tay qua khe cửa, nhưng không thành công. Hắn định thò chân vào trong, nhưng không thể. Hắn dùng cả tay cả chân, đổi đủ mọi tư thế, từ đứng thẳng một chân tới trồng cây chuối cũng chẳng đạt được hiệu quả tốt đẹp nào. Qua nghiệm chứng, hắn xác định mình chỉ có thể thò đầu ngón tay và chóp mũi qua kẽ hở kia. Vả lại dù cho hắn có tập trung tinh thần cỡ nào, cánh cửa đá xám trắng kia vẫn không tiếp tục lùi ra sau nữa. Sau nhiều lần thử đi thử lại, cơ thể Thương Kiến Diệu dần mờ đi. Hắn rốt cuộc ngừng lại, nhìn thân thể mình càng lúc càng mờ nhạt. Bên trong căn phòng số 196 khu B tầng 495, Thương Kiến Diệu nằm dựa vào tường ở trên giường mở choàng mắt. Hắn nhìn thấy chiếc cửa sổ bốn ô trong ánh sáng đèn đường, thấy bàn gỗ dưới ánh sáng tôi tối, nhìn thấy "phòng khách" nơi ánh sáng dần lấn sang bóng tối, thấy một đầu của chiếc ghế băng dài chìm trong bóng tối cùng mép của chiếc giường cũ. Xung quanh tĩnh lặng là thế. Đột nhiên, các loa phóng thanh trên trần của các con đường đột nhiên đồng loạt phát ra giọng nói ngọt ngào nghe có vẻ như hơi trẻ con: "Chào mọi người, tôi là phát thanh viên Hậu Di của bản tin giờ tròn. Bây giờ là tám giờ tối... Năm giờ hai mươi phút chiều, nhà xưởng tầng 102 xảy ra một vụ hỏa hoạn nhỏ, khiến một người chết, ba người bị thương. Ngọn lửa đã được dập tắt ngay lập tức, tổn thất về vật tư đang được thống kê. Ủy viên hội đồng quản trị công ty, phó tổng giám đốc Quý Trạch lại nhấn mạnh một lần nữa: 'Lửa cháy vô tình, chuông báo động ngân dài'... Từ ngày mai, tổ máy lò phản ứng số 2 của Khu Năng lượng chính thức ngừng hoạt động để bảo trì, toàn bộ lượng phân phối năng lượng cho nhân viên sẽ giảm xuống 1/4. Thời gian khôi phục tạm thời chưa rõ... Nhà khoa học Tôn Sở Từ đứng đầu Sở Nghiên cứu Địa nhiệt nói rằng đã mày mò thành lập được một mô hình sử dụng địa nhiệt tố hơn, điều này có thể ở tiền đề duy trì điều kiện hoàn cảnh tốt nhất cho bộ phận đồng cỏ trong Khu Nội sinh thái, mang tới sự thay đổi nhất định về nhiệt độ buổi tối cho Khu Sinh hoạt... Sáu giờ bốn mươi phút tối, Căng tin Nhân viên tầng 577 xảy ra cãi vã. Một nhân viên chỉ trích nhân viên phục vụ căng tin không công bằng, cùng là một phần thịt mà anh ta bị thiếu đi mất một phần mười, cho nên tổ Giám sát Trật tự của tầng đó đã tham gia điều tra... Bảy giờ hai mươi phút đến ba mươi phút tối, bên trong Trung tâm Hoạt động tầng 414 có hai nhân viên nam đánh nhau, nên tổ Giám sát Trật tự của tầng này đã tham gia điều tra, nguyên nhân cụ thể thì còn chờ thông báo. Theo nhân viên khác có mặt tại hiện trường cho hay, hẳn là có liên quan tới kết quả thông nhất hôn phối... Tại cuối bản tin vẫn là một ca khúc acappella, mong mọi người đón nhận. Xin cảm ơn..." Thương Kiến Diệu nằm dựa vào bên giường nơi ánh sáng đèn đường không chiếu tới nghe đài phát thanh mà khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng động đậy gì. Rồi hắn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay. Chờ khi hắn tỉnh dậy, đèn ngoài đường đã tắt, xung quanh tối om. Không khí rét lạnh ban đêm tràn ngập trong phòng. Thương Kiến Diệu phát hiện hắn đã cởi quần áo chui vào chăn từ lúc nào không rõ, nhưng lại đắp lên chăn bằng chiếc áo khoác bông vải dày màu xanh thẫm vốn để bên giường. Hắn không có đồng hồ, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể xác định là chưa tới 6 giờ 30 phút sáng, bởi vì đèn đường chưa sáng. Hắn nhẩm tính, phát hiện tối hôm qua có lẽ chưa đến tám giờ hắn đã ngủ mất, sớm hơn bình thường hai tiếng, cho nên hắn cũng tỉnh dậy sớm hơn lúc bình thường. Cảm nhận bụng dưới trướng trướng, Thương Kiến Diệu với tay cầm một chiếc đèn pin thô kệch với vỏ ngoài là lớp nhựa màu đen từ bên cạnh gối, đẩy công tắc ra phía trước. Một chùm sáng phát ra, chiếu rọi bồn rửa tay ở phía đối diện. "Quên rửa mặt đánh răng và ngâm chân rồi..." Thương Kiến Diệu lẩm bẩm một câu, vén chăn lên, xoay người xuống giường. Trong công ty, ngoài những nhân viên và quản lý thuộc các tầng cao, được phân cho nhà có phòng vệ sinh riêng, những người khác chỉ có thể tới nhà tắm trong Trung tâm Hoạt động để tắm rửa. Mà những nhân viên thuộc bộ phận đặc thù, cần tắm rửa sáng sớm, tất cả mỗi người được hai lần một ngày, quá thời hạn thì coi như mất, không được tính gộp. Thương Kiến Diệu xuống giường xong, lập tức khoác lên người chiếc áo khoác bông vải dày màu xanh thẫm, cầm đèn pin rồi vội vàng mở cửa đi thẳng tới nhà vệ sinh công công ở cuối con đường này. Pin trong đèn là một phần của hạn mức năng lượng, hắn không dám lãng phí. Không ít nhân viên tự chuẩn bị mấy thứ như thùng gỗ, ống nhỏ sẵn trong nhà, chính là để buổi tối không phải ra ngoài. Tiếc rằng mấy thứ kia cũng phải dùng điểm cống hiến để đổi. Lúc này, nhà vệ sinh công cộng trống không, không một bóng người. Đèn trên trần sáng lên từng chiếc một khi cảm ứng bước chân của Thương Kiến Diệu, khá là lờ mờ tối. Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Thương Kiến Diệu ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, chuẩn bị về phòng. Đúng lúc này, hắn thấy một ánh đèn pin rọi tới từ khúc quanh của hàng lang. Vài giây sau, một người đàn ông khoác cùng loại áo khoác vải bông màu xanh thẫm giống Thương Kiến Diệu bước nhanh tới, rẽ hướng ngược với vị trí nhà vệ sinh công cộng. Thương Kiến Diệu nhìn theo hai giây, đột nhiên hắn tắt đèn pin, im lặng chạy theo ánh sáng từ đèn pin mà đối phương tạo ra trong bóng tối.