Chương 229: Mùi 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:20

Trán gã có chút mồ hôi, dường như vừa mới vận động khá mạnh. "Phải gọi là trưởng đoàn." Người thanh niên trẻ tuổi này nhấn mạnh một câu. "Vâng, trưởng đoàn." Thương Kiến Diệu xưa nay luôn biết lắng nghe. Chàng trai kia lập tức nghẹn lời: "Ý tôi là thủ lĩnh của chúng tôi được gọi là trưởng đoàn, không, ông ấy không họ Đoàn, mà ông ấy là trưởng của thương đoàn này." "Trưởng đoàn của các anh ở đâu?" Tưởng Bạch Miên hỏi trước khi Thương Kiến Diệu kịp nói gì. Chàng trai kia chỉ vào nhà xe ở sâu nhất: "Cái chỗ bán đồ kia ấy." Sau khi trả lời xong, gã liếc nhìn Tưởng Bạch Miên từ trên xuống dưới, rồi nở nụ cười tươi nói: "Cùng khiêu vũ chứ?" "Không được." Tưởng Bạch Miên từ chối không chút do dự. Lúc bọn họ nói chuyện, vì tiếng nhạc mạnh mẽ và khá to, cho nên cả hai đều phải nói to lên, hệt như đang hô lên với nhau. Với Tưởng Bạch Miên mà nói, đây hệt như cá gặp nước vậy. Chàng trai bị từ chối cũng không đeo bám, lắc lư theo điệu nhạc rồi nhường đường. Gã nhìn theo bóng lưng Tưởng Bạch Miên, giơ tay phải lên ngửi mùi trên cánh tay, rồi lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Cô ấy không thích mùi xăng này ư?" Khi tổ điều tra thế giới cũ sắp đến nhà xe mục tiêu thì từ trong bóng tối xung quanh, một bà lão đột nhiên nhảy ra. Bà ta bưng một cái ki hốt rác màu nâu, bên trong có rất nhiều chai lọ. "Có muốn lấy ít xăng không? Hay các vị có muốn dầu ma dút không?" Bà già này mặt đầy những nếp nhăn, trông cả người khá là gầy gò. Đám người Long Duyệt Hồng đang cảm thấy mờ mịt không hiểu, Thương Kiến Diệu đã cực kỳ thích ứng hỏi: "Có ngon không?" "..." Bà ta chợt nghẹn lời: "Cái này không ăn được." Rồi bà ta nói to hơn: "Vẩy một ít lên người là có thể khiến các vị trở thành những người được chào đón nhất trong trại này!" Bà ta đưa một tay ra chỉ vào một chai nhỏ: "Đây là xăng 15 của công ty Quả Quýt, loại nguyên chất nhất, vả lại mùi của nó được pha chế vừa phải. Cậu chỉ cần vẩy một chút thôi, đêm nay không biết bao nhiêu cô gái sẽ phải điên cuồng vì cậu!" Tưởng Bạch Miên nghe mà như có suy nghĩ, lẩm bẩm: "Bởi vì nhiều xe đều cần xăng dầu cho nên không ít người ở nơi đây yêu luôn cả mùi xăng dầu rồi? Có lẽ, với bọn họ mà nói, mùi hoa còn lâu mới quyến rũ bằng mùi xăng và mùi dầu ma dút." "Hả, cô nói gì cơ?" Bà lão có thính lực không được tốt cho lắm, mà nơi đây lại là nơi ồn ào nhốn nháo. Tưởng Bạch Miên bật cười, rồi nói thật to: "Chúng tôi không cần!" Nhìn bà lão hơi có chút thất vọng quay trở lại trong bóng tối, bốn người tổ điều tra thế giới cũ lại tiếp tục đi tới nhà xe ở trong cùng. Không gian bên trong có chút rộng rãi, có thể đặt được nhiều bàn và ghế dựa. Ở phía đối diện bên ngoài thì có một quầy màu trắng ngà cao ngang ngực Thương Kiến Diệu. Trước quầy có để mấy cây ghế chân cao, phía sau là một chiếc tủ gỗ trưng bày đủ các loại chai lọ. Giữa tủ gỗ và quầy kia là một người đàn ông cao chừng một mét tám. Ông ta chừng bốn mươi tuổi, để tóc khá ngắn, nuôi một chòm râu hoa râm vòng quanh miệng, mặc một chiếc áo da màu đen bóng loáng ánh dầu trên người. "Muốn uống chút rượu chứ?" Ông chú này mỉm cười hỏi. "Các ông có rượu à?" Tưởng Bạch Miên kéo chiếc ghế chân cao rồi ngồi xuống, hỏi ngược lại một câu. Long Duyệt Hồng cũng cảm thấy kinh ngạc: Một nơi coi như lương thực sung túc như Sinh Vật Bàn Cổ thì những đồ uống như rượu là mặt hàng bị quản lý chặt chẽ, hàng năm sản xuất rất ít, mỗi người chỉ được một hạn mức cực kỳ ít. Không ngờ trên Đất Xám đói kém khắp nơi lại có thể tùy tiện gặp được một nơi bán rượu như thế này! Ông chú nghi là trưởng thương đoàn người Vô Căn này cười nói: "Rượu trái cây hoang. Tôi cũng chả biết nó là trái cây gì, mùa hè hàng năm đều mọc ở bên này, vừa chua vừa chát, chẳng ai ăn cả, lại không cách nào giữ được tới mùa đông, nhưng ủ thành rượu thì không ngờ mùi vị lại khá là không tệ." Chờ khi những người còn lại của tổ điều tra thế giới cũ đều ngồi xuống, Tưởng Bạch Miên mới trêu đùa: "Tôi tưởng rằng người lấy xe làm nhà, lấy lái xe làm nghề nghiệp cả đời thì sẽ không uống rượu." Ông chú kia lập tức cười nói: "Cho nên chúng tôi mới thường xuyên uống rượu mỗi khi đông về." Ông ta thở dài một hơi: "Thời thế hệ ông nội tôi, vì thế giới cũ bị hủy diệt, không thể quay trở về quê hương, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm, nhiều khi chỉ có thể dựa vào cồn để xoa dịu bản thân. Cũng vì thế mà gây ra không ít sự cố, làm tổn thất mất mấy chiếc xe. Đến đời cha chú tôi thì có quy định đầu tiên cho đoàn, mỗi một cá nhân đều phải xăm quy định lên trên người." Nói tới đây, ông ta quay người lại, kéo áo lên để lộ lưng. Trên làn da màu nâu sậm kia, hai hàng chữ màu xanh đen to cực kỳ bắt mắt: "Uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu."