Chương 293: Đồng đội 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:18

Hơn nữa công hội Thợ Săn địa phương có mối quan hệ đặc biệt với phủ thành chủ, nên yêu cầu của Bạch Thần được thỏa mãn rất dễ. Thôi Ân trầm ngâm rồi mỉm cười nói: "Được chứ. Yên tâm, chỉ cần cô không làm, công hội sẽ không trơ mắt nhìn cô bị hàm oan." Câu nói phía sau, Thôi Ân nói rất to, làm cho đám thợ săn di tích ở xung quanh đều nghe thấy được. Có lời hứa của phó hội trưởng quản lý các sự vụ của thợ săn, Bạch Thần yên tâm, theo ông ta lên tầng hai, đi vào một căn phòng không lớn cho lắm. Nơi đây chỉ có một cái bàn hình chữ nhật, mỗi bên đặt một chiếc ghế bành. Bạch Thần ngồi vào ghế ở phía bên trong, theo bản năng định thò tay vào trong túi áo. Cô cưỡng chế ý định đó lại, lặng lẽ thầm giễu một câu: "Mình đúng là bị tên thần bí kia ảnh hưởng rồi..." Không ngờ tới bây giờ cô vẫn còn tin trong túi áo sẽ đột nhiên xuất hiện một ngôi sao gấp bằng giấy. Cô chờ một lúc, Thôi Ân mang theo vệ sĩ tiến vào, nói với vẻ hơi áy náy: "Bên quân thủ thành có gọi điện lại, nói phải tới xế chiều mới phái người tới được. Liệu cô có thể đi làm chuyện của mình trước, tới lúc đó quay về đây, được không?" "Cho dù các vị không sợ tôi bỏ chạy, tôi cũng bận tâm bị thợ săn di tích khác quấy rầy, thôi cứ nhanh chóng giải quyết chuyện này đi." Bạch Thần tỏ ra khá kiên trì, rất bằng phẳng. Thôi Ân suy nghĩ một chút: "Vậy tôi đi trao đổi lại, sẽ cố gắng để người bên phía chúng tôi phụ trách." Về bản chất mà nói thì chuyện này không có gì khác biệt, tất cả mọi người đều phục vụ phủ thành chủ. Bạch Thần gật đầu, im lặng ngồi chờ. Chừng mười lăm phút sau, Thôi Ân quay lại phòng này, cười nói: "Sắp xếp được rồi, bên phía chúng tôi tìm được người chuyên nghiệp và đáng tin phụ trách việc hỏi và điều tra kế tiếp." Dứt lời, ông ta giới thiệu người đàn ông bên cạnh: "Đây là Thợ săn cao cấp Âu Dick, một trong những biệt hiệu của anh ấy là 'máy phát hiện nói dối', không một ai nói dối mà có thể giấu diếm được anh ấy." Âu Dick tóc đen mắt lam khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Bạch Thần thấy có người tới tra hỏi, nhớ tới lời dặn dò của Long Duyệt Hồng, vô thức giơ tay lên đặt ở bên cạnh túi áo. Lúc này, Thôi Ân đã dẫn vệ sĩ ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Bạch Thần nhân cơ hội đút tay vào trong túi áo. Một giây sau, con ngươi trong mắt cô hơi phóng to. Cô mò tới một món đồ gấp từ giấy! Cô thật sự sờ được một món đồ gấp từ giấy ở trong túi áo! Trước khi ra ngoài cô đã xác nhận là không có gì! Điều này nói rõ... mình đang nằm mơ? Hồi ức tương ứng lập tức trào ra, Bạch Thần đột nhiên thoát khỏi một loại trạng thái có vẻ hơi ngu ngơ, phát hiện mình đang dẫn Long Duyệt Hồng ra khỏi cửa của hộp đêm "Hôm Nay", phía sau dường như có ánh nhìn hung ác từ Eugene dán chặt lấy mình. Đang nằm mơ... Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Bạch Thần, cô không thể hiện chút dị thường nào, tiếp tục tái tạo lại cảnh tượng trong trí nhớ, im lặng đi về tòa nhà ở chỗ tiệm súng A Phúc. Sau đó, cô tiến vào phòng mình, nằm im trên chiếc giường tầng trên, đau đớn nhìn lên trần nhà, ngơ ngác ra đó. Cứ thế, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào không rõ, chờ khi tỉnh lại, ăn sáng xong, Long Duyệt Hồng đi vào phòng nói cho cô biết công hội đưa ra nhiệm vụ, có thợ săn di tích đang tìm cô, làm cho cô lúc ra ngoài nhớ ngụy trang đôi chút. Trong quá trình đó, Bạch Thần cố ý lược bỏ tên thần bí kia, không cho hắn xuất hiện trong cảnh tượng này. Cốc, cốc, cốc... Đột nhiên Bạch Thần nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức tỉnh lại. Cô phát hiện mình vẫn còn đang ở trong căn phòng nhỏ của công hội Thợ Săn. Âu Dick đã ngồi đối diện cô từ lúc nào chẳng hay, thu hồi ngón tay gõ lên bàn, bình tĩnh nói với đôi mắt màu lam: "Cô đang ngủ. Có phải tối hôm qua cô rối rắm chuyện Eugene, lật qua lật lại không ngủ được?" "Đúng vậy, tôi chỉ hận không thể giết được hắn, nhưng lại không có năng lực, sợ hắn tới phát run." Bạch Thần thản nhiên nói. Cô không thẹn với lương tâm. Âu Dick nhìn chằm chằm cô vài giây, khẽ gật đầu nói: "Cô không nói dối." Anh ta lại hỏi thêm vài câu nữa, đều nhận được đáp án không chút giấu diếm. Thậm chí Bạch Thần còn tháo khăn quàng cổ ra cho anh ta nhìn hình xăm nữ nô lệ trên cổ. Điều này làm cho trong lòng Bạch Thần có cảm giác kỳ quái, bởi vì bình thường điều cô không muốn nhất là để người ta nhìn thấy thứ này, kết quả hôm nay cô lại làm khá tự nhiên. Giải thích của cô cho hành vi này là để nhanh chóng thoát khỏi tình nghi. "Tôi hiểu nỗi đau đớn và sợ hãi của cô." Âu Dick nói một câu vô ích, rồi đứng lên và nói: "Cô có thể đi được rồi." "Nhanh vậy sao?" Bạch Thần có chút kinh ngạc. Âu Dick đáp gọn lỏn: "Vì cô không nói dối." Bạch Thần không nghiên cứu đến cùng, cũng đứng dậy, rời khỏi phòng này. Sau khi trở lại đại sảnh tầng một, nhận 20 Ole tiền giấy và 10 điểm tín dụng, cô lại hội hợp với Long Duyệt Hồng, người vẫn là Thợ săn tập sự rồi ra khỏi đại sảnh công hội, rẽ vào quảng trường trung tâm. Trên đường đi, Bạch Thần thấy phía đối diện chính là tên thần bí kia và đồng đội của hắn. Khi hai bên sắp đi lướt qua nhau, Thương Kiến Diệu đột nhiên nở nụ cười tươi, lấy ra một biển tên kín đáo vẫy vẫy trước ngực. Đó là một biển tên nền đỏ chữ vàng. Trên đó có ghi: "Sinh Vật Bàn Cổ" Bạch Thần vừa nhìn thấy biển tên này thì hệt như nối lại được mạch ký ức, chuyện về Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên ùa vào trong đầu cô. Cô cắn chặt răng, không để cho mình lộ ra chút bất thường. Chờ khi hai bên đi được một khoảng cách, cô mới khẽ động khóe miệng, giơ tay lên che đôi mắt hơi đỏ. Cảm giác có đồng đội thật là tốt.