Khi Tưởng Bạch Miên nghe thấy những lời đó, thất thanh cười nói:
"Anh đúng là cực kỳ tự tin."
Sau đó cô lập tức nói thêm:
"Đây cũng là một điều tốt, ít nhất là khi chúng ta gặp khó khăn, trở nên chán nản, không còn tinh thần chiến đấu, anh vẫn có thể tự tin, lây truyền cho cả đội.
Cái này gọi là chủ nghĩa lạc quan.
Ừm, có phải lời này trước đây anh từng nói rồi không?"
Thương Kiến Diêu khẽ gật đầu:
"Tôi không phiền nếu cô trích dẫn."
Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt, bước ra khỏi cầu thang.
Cô ấy nhìn quanh, trầm ngâm nói:
"Có khả năng có một số tín đồ của 'Phản Trí giáo' trong sân này. Người đã cảnh báo Tăng Quảng Vượng có thể cũng đang ẩn nấp gần đây."
Lâm Phi Phi bị "khống chế" sống ở đây, Tăng Quảng Vượng bị cảnh cáo và suýt treo cổ tự tử cũng sống ở đây, nếu không phải là một sự trùng hợp thuần túy, thì có nghĩa là khu vực này có rất nhiều cơ sở ngầm của 'Phản Trí giáo' hoạt động.
Trước khi Thương Kiến Diêu đưa ra "đề nghị", Tưởng Bạch Miên đã thở dài:
"Thật tiếc là không có ảnh, nếu không có thể hỏi bảo vệ.
Việc kiểm tra từng nhà quá tốn nhân lực, không phải việc chúng ta có thể hoàn thành, lại còn dễ đánh rắn động cỏ, gây ra việc ngoài ý muốn."
Đôi mắt của Thương Kiến Diệu sáng lên, hắn nhanh chóng nói:
"Tôi có thể vẽ người đã cảnh báo Tăng Quảng Vượng, theo mô tả của anh ta."
"Vậy thì thôi." Tưởng Bạch Miên nghĩ đến những bức tranh mà Thương Kiến Diêu đã vẽ, trực tiếp từ chối lời đề nghị của hắn.
Cô suy nghĩ một lúc và nói:
"Đi đến công hội Thợ Săn, tìm Âu Dick, nói không chừng anh ta có thể lấy được hình ảnh của người đó từ giấc mơ của Tăng Quảng Vượng."
"Hy vọng." Thương Kiến Diêu trông có vẻ tiếc nuối.
Hai người ra khỏi cửa ở hẻm Hoàng Giác, rẽ sang phố Đông, đi về phía quảng trường trung tâm.
Đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị rẽ vào phố Tây, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Bùm!
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu tự mình làm ra một phản xạ có điều kiện, một người lăn mình đến sau chiếc ghế trên vỉa hè, còn người kia bò tại chỗ, giả làm một xác chết.
Điều này không có nghĩa là nó có thể chặn được đạn, mà là để tránh tầm nhìn của những kẻ tấn công tiếp theo.
Sau vụ nổ, quảng trường trung tâm trở nên ồn ào, tiếng la hét chói tai, âm thanh hô to, tiếng bước chân dồn dập không dứt.
Thấy không có giao tranh ác liệt, Tưởng Bạch Miên rời khỏi nơi ẩn nấp, nhìn vào nơi xảy ra vụ nổ.
Đó là thư viện công cộng của thành Dã Thảo.
Toàn bộ cửa sổ kính của tòa nhà này đều vỡ tan tành, khói đen và ngọn lửa đỏ bốc lên ngùn ngụt.
Một đội cứu hỏa cách đó không xa chạy đến, sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để dập lửa.
Một số người bê bết máu lần lượt được đưa ra ngoài, một số vẫn đang rên rỉ, một số thì im lặng.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu, một danh từ hiện ra trong đầu cô:
"Phản Trí giáo"!
Cô thu hồi tầm mắt khỏi thư viện thiệt hại không quá nghiêm trọng, theo thói quen quan sát tình hình xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một nơi.
Tại ngã ba giao nhau giữa phố Đông và quảng trường trung tâm, một nhóm người thấy "báo động" đã được hủy bỏ vẫn đang theo dõi.
Ở ngoài cùng của nhóm này, có một người đàn ông mặc áo khoác đen.
Hai tay đút túi, y cao ngang với Tưởng Bạch Miên, mái tóc ngắn hơi rối, trông rất gầy, khuôn mặt nhợt nhạt bất thường, như thể y vừa mới khỏi bệnh hoặc vẫn chưa hồi phục.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Bạch Miên, y quay đầu, nhìn lại.
Đôi mắt của y gần như đen tuyền, giống như một vực thẳm có thể chôn vùi linh hồn con người.
Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, nở một nụ cười khó tả.
Sau đó, y chen vào đám đông, biến mất khỏi tầm mắt của Tưởng Bạch Miên.
"Anh có thấy không?" Tưởng Bạch Miên im lặng vài giây, khi quay sang hỏi Thương Kiến Diệu.
"Thấy rồi." Hai cánh tay của Thương Kiến Diệu đã bày ra tư thế chạy trước từ lúc nào không biết, nhưng chân của hấn vẫn không rời đi.
Tưởng Bạch Miên đột nhiên mỉm cười nói:
"Tôi tưởng rằng anh sẽ lao tới, đánh hắn ta một trận."
Thương Kiến Diêu kỳ quái liếc nhìn Tưởng Bạch Miên, bình tĩnh trả lời:
"Không thể bắt kịp."
"Cũng tốt, ít nhất theo cách này, không tiết lộ rằng anh biết hắn ta là một người nguy hiểm." Tưởng Bạch Miên liếc nhìn thư viện nơi ngọn lửa đang được kiểm soát, thở dài nói,"Tôi hy vọng rằng không có nhiều sách bị mất."
Đây là hy vọng của nhiều trẻ em ở thành Dã Thảo.
Chỉ đơn thuần là dạy chữ,"giáo viên tạm thời" là đủ rồi, nhưng nếu muốn học thêm, không có sách chắc chắn là không được.
Tưởng Bạch Miên không nói gì nhiều, mang theo Thương Kiến Diêu, đi vào phố Tây, vào công hội Thợ Săn.
Cô đang nghĩ cách để lại lời nhắn nếu không tìm thấy Âu Dick ở sảnh đợi, liền thấy "Thợ săn cao cấp" này đang ngồi ở khu vực ngoài lề nơi cô và Thương Kiến Diệu thường đến, không biết ai đang đợi.
"Chúng tôi có manh mối mới." Tưởng Bạch Miên bước tới, vừa cười vừa nói.
"Tôi cũng vậy." Âu Dick đứng lên trong chiếc áo khoác len dày.
"Anh đang đợi chúng tôi?" Tưởng Bạch Miên nhận ra.
"Anh nên đợi ở cửa, để chúng tôi liếc mắt là có thể nhìn thấy." Thương Kiến Diệu hào hứng đưa ra một ý tưởng.
Âu Dick phớt lờ hắn, nói thẳng:
"Tôi đã hỏi người nào thuộc cao tầng của công hội địa phương đã nhìn thấy đám người Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi."
Hỏi ra rồi? E rằng đã được phát hiện nhờ năng lực giấc mơ... Tưởng Bạch Miên ngoài mặt không thay đổi, khẽ hỏi:
"Ai?"