Chương 225: Gần đến 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:20

Bọn họ không đi theo con đường vòng hơn xa hơn như thường lệ, cũng vì sự thay đổi hoàn cảnh một số nơi và tình hình thời tiết ác liệt nên đã chậm trễ khá nhiều ngày. "Khi nào mới gặp được người đây?" Long Duyệt Hồng chậm rãi thở hắt ra. Cứ tiếp tục thế này, anh ta cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ phát điên mất. "Sau đó thì sao? Cậu sẽ tán gẫu với bọn họ ư?" Thương Kiến Diệu hỏi với chút hưng phấn. "Ơ..." Long Duyệt Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy hẳn là mình sẽ không liều lĩnh như vậy: "Tôi chỉ muốn thấy những người khác biệt thôi, không thì tôi sẽ cảm thấy toàn bộ Đất Xám này chỉ còn bốn người chúng ta." "Vậy cậu chọn ai? Vì sự sinh sôi nảy nở của loài người, cậu bắt buộc phải hy sinh." Thương Kiến Diệu dường như đang tưởng tượng hoàn cảnh trong giả thiết của Long Duyệt Hồng. Tưởng Bạch Miên đang định ngăn không cho hắn nói tiếp, Bạch Thần đột nhiên lên tiếng: "Ở tiết trời này, ngay trên hoang dã, tốt nhất là đừng có gặp được người." Long Duyệt Hồng coi như đã có chút kinh nghiệm, nghe vậy thì có suy nghĩ, bèn nói: "Trời lạnh như thế này, dân du cư còn tiến vào hoang dã đều là vì không còn gì để ăn?" "Đúng. Vả lại bọn họ thiếu đồ ăn cực kỳ nghiêm trọng." Tưởng Bạch Miên trả lời. Cô chợt thở dài một hơi: "Đến lúc đó, bọn họ định cướp anh thì còn đỡ, nếu bọn họ quỳ gối bên đường, ôm trẻ con rồi khóc lóc van xin, anh có cứu hay không? Nếu anh quyết định cứu bọn họ, đồ ăn mà anh có thể cho bọn họ sẽ đủ cho mấy ngày? Dọc đường đi như vậy, liệu cứu được bao nhiêu? Sau khi cứu xong, nếu bọn họ cảm thấy như vậy vẫn không thể sống sót qua mùa đông, quyết định nhân cơ hội cướp đoạt các anh, thậm chí là giết các anh để làm đồ ăn dự trữ, anh sẽ có cảm xúc gì? Cho dù bọn họ biết cảm ơn, không làm như thế, quay đầu thì lại vì đồ ăn sống sót qua mùa đông mà giết mấy người anh đã cứu, những con người càng đáng thương hơn, liệu anh có tự trách bản thân không?" Những câu hỏi đó hệt như những mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào tâm linh Long Duyệt Hồng, làm cho anh ta mấp máy môi, nhưng không thể trả lời được. "Không cứu được ai hết." Bạch Thần trả lời thay cho anh ta: "Lương thực của chúng ta chỉ đủ cho chúng ta tới thành Dã Thảo, mà bây giờ đang mùa đông." "Trừ phi anh bằng lòng để bản thân chết đói, không thì hãy nhắm mắt làm ngơ đi." Tưởng Bạch Miên nói thêm. Cô cười như đang tự giễu: "Sức mạnh của cá nhân không thể cứu vớt được Đất Xám. Lúc trước nhóm những người thành lập 'Cứu Thế Quân' sau khi nhiều lần trải qua những chuyện tương tự, mới quyết định liên hợp lại, thành lập một tổ chức trên dưới bình đẳng, lấy việc cứu vớt toàn bộ nhân loại làm mục tiêu. Bọn họ hy vọng sử dụng một tập thể lớn mạnh xây dựng một trật tự xã hội và hệ thống sản xuất trong thời gian nhanh nhất, sau đó dùng nó để dung nạp nhiều dân du cư hơn, sản xuất được nhiều lương thực và vật tư khác hơn, phát triển to lớn như quả cầu tuyết lăn. Đáng tiếc..." Cô cảm thán là vì "Cứu Thế Quân" được thành lập những người theo chủ nghĩa lý tưởng cuối cùng lại sa đọa. "Luôn có người kế thừa." Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt trịnh trọng. Tưởng Bạch Miên không tiếp tục chủ đề này, cô mím môi dưới, rồi nặng nề nói: "Nên suy xét tối nay ăn gì rồi." Nghe được câu này, vẻ mặt Long Duyệt Hồng lập tức héo rũ, mà Thương Kiến Diệu cũng không còn giơ tay lau khóe miệng nữa. Bọn họ chỉ có ba lựa chọn duy nhất: Thanh năng lượng, lương khô và đồ hộp quân dụng. Tuy rằng chúng là những chủng loại khác nhau không có cùng mùi vị, nhưng suy cho cùng chúng đều là thanh năng lượng, lương khô và đồ hộp quân dụng. Mà nửa tháng nay, ngày nào cũng ăn đi ăn lại mấy thứ này, bọn họ vừa nghe tới chủ đề ăn uống, là khó tránh khỏi cảm thấy tâm tình suy sụp, thậm chí có chút buồn nôn. "Chờ xong chuyến này trở về, tôi chắc chắn sẽ không muốn ăn đồ hộp nữa." Long Duyệt Hồng thốt lên lời từ tận đáy lòng. Quả thực những đồ hộp này rất ngon, nhưng bữa nào cũng ăn, ngày nào cũng ăn, ai mà chịu cho nổi? Tưởng Bạch Miên thấy không ai trả lời, liếc nhìn mặt trời chiều treo trên đường chân trời, rồi quay sang nói với Bạch Thần: "Gần đây có điểm tụ cư của dân du cư hoang dã có vẻ thích hợp nào không?" Tuy trên bản đồ mà công ty cấp cho có đánh dấu vài điểm tụ cư có vẻ nổi tiếng trong khu vực này, nhưng Tưởng Bạch Miên cảm thấy vẫn nên hỏi Bạch Thần thì càng tiện và càng thỏa đáng hơn. "Ngoài giao dịch đồ ăn ra thì còn yêu cầu nào không?" Bạch Thần hỏi thẳng. Cô cực kỳ chắc chắn tổ trưởng không phải người vì đổi thực đơn ăn uống mà sửa lại hành trình. Tưởng Bạch Miên nở nụ cười: "Còn một hai ngày nữa là tới thành Dã Thảo rồi, cần phải chuẩn bị đôi chút trước đã. Dù sao không thể cứ thế ngênh ngang vào trong thành chứ nhỉ? Cho dù giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ không cực đoan không hùng mạnh như vậy, hoàn toàn không hề nhận được tin tức chúng ta sẽ tới thành Dã Thảo, thì chúng ta cũng phải suy xét nhân tố đã khiến tổ điều tra thế giới cũ kia mất tích. Cho nên cần tìm được điểm tụ cư của dân du cư hoang dã phù hợp, làm chút ngụy trang cần thiết, xen lẫn vào trong thương đội tới thành Dã Thảo giao dịch." Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu chân thành vỗ tay, Long Duyệt Hồng cũng phải tán thưởng tâm tư kín đáo và chú ý mọi mặt của tổ trưởng từ tận đáy lòng. Bạch Thần khẽ gật đầu: "Tôi hiểu ý của cô rồi. Vậy đi doanh địa của 'người vô căn' ở gần đây thôi. Vào mùa đông hẳn là bọn họ đều ở bên này." "Người vô căn?" Long Duyệt Hồng thốt lên đầy nghi hoặc. "Bọn họ đều là hoạn quan sao?" Thương Kiến Diệu hỏi theo. Tưởng Bạch Miên cũng có chút hứng thú, nói: "Tôi từng nghe tới 'Người vô căn', nhưng không biết nhiều lắm, cụ thể là gì?" Bạch Thần mỉm cười: "Chờ khi nhìn thấy rồi, mọi người sẽ biết bọn họ không phải thứ nhân, cũng không phải hoạn quan, chỉ là một nhóm người bình thường có phong tục và tập quán rất độc đáo mà thôi." "À ha, còn học được cách nói úp mở rồi kìa." Tưởng Bạch Miên trêu ghẹo một câu: "Nên đi bên nào?" Bạch Thần đã ngồi thẳng người từ trước, nghiêm túc chỉ đường.