Odic mặc một chiếc áo khoác nỉ dày màu đen đậm, liếc nhìn đồ vật bằng kim loại trong tai Tưởng Bạch Miên, nói to hơn một chút:
"Tôi có thể sử dụng thông tin về khu vực mà người phụ nữ tên Lâm Phi Phi đã đến cuối cùng, trao đổi lấy thu hoạch của các người. Nhưng các vị phải đảm bảo rằng có những thu hoạch kia có giá trị."
"Nhanh vậy sao?" Tưởng Bạch Miên cố tình thể hiện sự ngạc nhiên.
Cô nghi ngờ rằng Odic đã sử dụng khả năng thức tỉnh của mình để nhanh chóng hoàn thành điều tra, tìm ra dấu vết của Lâm Phi Phi sau khi rời khỏi hẻm Hoàng Giác.
Có nhiều thứ con người không thể nhớ lại khi tỉnh táo, nhưng họ có thể tái hiện những cảnh tương ứng trong lúc nằm mơ.
Thương Kiến Diệu vỗ tay, không biết là đang khen ngợi ai.
Odic bị tiếng vỗ tay của Thương Kiến Diệu làm cho sửng sốt, im lặng vài giây rồi nói:
"Tôi có cách của mình."
Tưởng Bạch Miên cân nhắc một lúc rồi nói:
"Được thôi, tôi đảm bảo rằng chúng tôi đã tìm thấy manh mối có giá trị trong căn phòng đó.
Nếu anh không tin, chúng ta có thể giao dịch dưới dạng nhiệm vụ, được đảm bảo bởi công hội."
Cô đề xuất phương án thứ hai này, chính vì để cho tên kia không chọn, dù sao thì cô cũng không hy vọng mọi người biết được thông tin tổ chức đó có tham dự, nói không chừng điều này còn có thể khiến cho tính mạng của Lâm Phi Phi và những người khác gặp nguy hiểm.
Mà lý do khiến cô tin rằng Odic rất có thể sẽ không chọn, chính là vì cô nhìn ra từ phong cách và tình trạng hiện tại của người này, phán đoán đây là một người có đạo đức nhất định và là một người khá tự tin.
Hoặc là, điều này liên quan đến cái giá mà anh ta phải trả.
Khi chủ của "Cửa tiệm quần áo cũ" đang ngủ gật, rõ ràng là anh ta có thể lấy quần áo và bỏ đi.
Ngoài ra, nếu anh ta thực sự là người thức tỉnh có khả năng khiến cho mọi người đi vào giấc ngủ và ảnh hưởng đến giấc mơ, lúc đó là anh ta điều tra, sau khi có được kết quả, đánh thức người kia, là có thể rời đi, không cần thiết phải mua một bộ quần áo cũ.
Odic suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Không cần. Nếu giá trị không ngang nhau, tôi sẽ trả khoản chênh lệch."
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao thì cô cũng không chắc chắn tuyệt đối.
Sau khi trải qua chuyện này, cô hiểu rõ hơn về tính cách và phong cách làm việc của Odic.
"Thành giao." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười.
Odic nhẹ nhàng gật đầu, chỉ tay về phía cửa công hội nói:
"Ra ngoài rồi nói đi."
Tưởng Bạch Miên không nhanh không chậm đứng dậy, cô bí mật nhìn Thương Kiến Diệu một cái, dùng ngón tay cái xoa xoa ngón trỏ.
Ý nghĩa của hành động này của cô nghĩa là kích hoạt kế hoạch thứ hai:
Chuẩn bị sẵn sàng, nếu có điều gì không ổn, lập tức sử dụng năng lực!
Phải biết rằng, người đối diện cũng có thể là một người thức tỉnh, và có năng lực về lĩnh vực giấc ngủ và giấc mơ.
Về phần Tưởng Bạch Miên, cô tự định vị mình là mồi thu hút hỏa lực, trở thành mục tiêu ra tay đầu tiên của đối thủ để câu giờ cho Thương Kiến Diệu.
Mặc dù cô tự tin, cũng đã làm rất nhiều bài luyện tập để đối phó với người thức tỉnh, nhưng ở cự ly gần, cô vẫn cho rằng mình không thể đề phòng hoàn toàn, vẫn cần phải dựa vào Thương Kiến Diệu.
Điều này là do năng lực của người thức tỉnh quá đa dạng, thậm chí có thể làm tim ngừng đập đột ngột, xóa trí nhớ, với điều kiện tiên quyết là không nắm giữa thông tin trước tiên, căn bản là không có cách nào để chống lại.
Ra khỏi công hội Thợ Săn, đến phố Tây, Odic buông lõng hai tay xuống, thản nhiên nói:
"Lâm Phi Phi xách chiếc túi du lịch màu đen, sau khi đi ra khỏi hẻm Hoàng Giác, đầu tiên hãy đi bộ đến phố Nam, tiếp đó đi đến quảng trường trung tâm, sau đó rẽ sang phố Tây, đi bộ vào con hẻm đó."
Cuối cùng, Odick duỗi tay phải ra, chỉ vào một nơi hơi chếch ở phía đối diện.
Đó là lối vào của một con hẻm, cách công hội Thợ săn theo đường thẳng là khoảng hơn bốn mươi mét, bên cạnh đó là hai quán bar có trang trí khá lố tên là "Phi Điểu" và "Dã Thụ".
"Quầy bar Phi Điểu..." Tưởng Bạch Miên đọc "nhỏ" cái tên này.
Odic nghĩ rằng cô đang đặt câu hỏi, bèn nói thêm:
"Con hẻm kia được gọi là 'Sói Hoang', về sau đổi tên, bên trong là các quán bar địa phương, cũng che giấu chợ đen giao dịch ngầm của thành phố Dã Thảo.
Tôi đã mất rất nhiều công sức để tìm được một vài nhân chứng, xác nhận được tung tích của Lâm Phi Phi, nhưng tới đây thì bị mất dấu.
Những người ở hẻm Sói Hoang không dậy sớm như vậy, sẽ không có nhân chứng, hiện tại chúng ta không có cách nào để biết biết liệu rằng Lâm Phi Phi đã đi qua con hẻm này, đi đến nơi khác, hay đi vào một quầy bar bên trong."
"Là vậy à..." Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một lúc, sau đó lấy tờ rơi trong túi ra.
"Đây là thứ được tìm thấy dưới gầm giường trong căn phòng mà Lâm Phi Phi thuê." Cô đưa tờ truyền đơn cho Odic, sau đó chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của anh ta.
Nếu cô xác định rằng anh ta có liên quan đến tổ chức truyền bá tri thức có độc kia, thì sẽ để Thương Kiến Diệu "kết bạn" ngay lập tức!
Sau khi Odic nhận lấy tờ truyền đơn, anh ta bắt đầu đọc, lông mày dần dần cau lại:
"Bọn họ..."
"Anh biết?" Tưởng Bạch Miên hơi động lòng hỏi.
Một người mạnh tới mức có thể được thăng cấp thành "Thợ săn cao cấp" trong công hội Thợ săn, không cần biết người đó mạnh ở lĩnh vực nào, kiến thức về mọi mặt hẳn là sẽ không ít.
Ánh mắt Odic quét qua quét lại giữa Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, lẩm bẩm:
"Loại khái niệm này, loại khẩu hiệu này, giống như một tổ chức tôn giáo đã hoạt động tương đối sôi nổi ở bên này trong những năm gần đây."
"Bọn họ được gọi là gì?" Tưởng Bạch Miên hỏi với thái độ như không hỏi.
Odic trả lời với vẻ mặt trịnh trọng:
"Phản Trí giáo!"