Chương 313: Ra chiêu không theo lẽ thường 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:18

Chờ khi vụ nổ lắng xuống, Âu Dick dựa vào một bức tường khác hô to: "Có hai người đang tới gần! Từ hai bên cầu thang! Không xác định được trong đó có 'Cha xứ' hay không!" Anh ta dựa vào năng lực người thức tỉnh cảm ứng được có hai ý thức nhân loại, nhưng vì người thức tỉnh có thể ngụy trang cho bản thân, lừa gạt được loại cảm ứng này, cho nên anh ta không thể nào xác định trong hai người kia có "Cha xứ" hay không? Rất có khả năng "Cha xứ" đã ẩn giấu bản thân, lặng lẽ tiếp cận, cũng có thể dùng cách trái ngược, cố ý xen lẫn vào trong đồng bọn, giả làm người thường... Âu Dick không trực tiếp cưỡng ép mục tiêu đi vào giấc ngủ, đối phó từng bước một đã chứng tỏ khoảng cách hiện tại vượt quá giới hạn của năng lực "cưỡng chế đi vào giấc ngủ", nhưng đang trong phạm vi ảnh hưởng của "ảnh hưởng cảnh mơ" hoặc một năng lực khác... Chỉ trong khoảnh khắc mà trong đầu Tưởng Bạch Miên hiện lên vô số ý nghĩ. Cô lập tức quay sang nhìn Thương Kiến Diệu. Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ lời Âu Dick nói không có vấn đề. Tưởng Bạch Miên không lãng phí thời gian, cầm khẩu súng lục Rêu Đá, điều chỉnh tư thế. Cùng lúc đó, tay kia của cô thì lấy một quả lựu đạn màu xanh sậm từ đai vũ trang. Pằng! Pằng! Mỗi bên hành lang đều vang lên một tiếng súng, bắn vào tường văng lên tia lửa. Kẻ địch dường như khá kiêng dè năng lực của Âu Dick, không dám tiếp cận quá gần, chỉ dám bắn từ xa. Âu Dick bị ép phải đổi vị trí, lấy súng bắn trả. Đột nhiên, anh ta dùng tay trái trống không vỗ lên mặt mình. Một âm thanh không lớn vang lên. Nhưng vào trong tai Thương Kiến Diệu thì âm thanh này hệt như tiếng sấm rền nổ tung ngay bên cạnh. Âm thanh đó làm cho lỗ tai hắn ù ù, đầu óc mê muội, cơ thể dường như hơi mất cân bằng. Đồng thời tiếng súng hai bên hành lang cũng dừng lại. Rõ ràng là bọn họ cũng bị ảnh hưởng, dường như đang đứng trên mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhưng Tưởng Bạch Miên thì chỉ hơi nghiêng đầu một chút, cảm thấy âm thanh này có chút lớn, hệt như có tiếng sấm sét nổ vang giữa không trung. Ngoài ra cô không cảm thấy bất cứ dị thường nào khác. Bởi vì cô có vấn đề về thính lực. Đây là một trong các năng lực thức tỉnh của Âu Dick, tên là "nắm giữ thính giác". Anh ta có thể thoải mái khiến thính lực của tất cả con người trong phạm vi nhất định trở nên sâu sắc một cách cực đoan, hoặc suy giảm tới mức nghễnh ngãng nghiêm trọng. Vừa rồi anh ta sử dụng kỹ xảo tăng thính lực lên tới mức sâu sắc. Vấn đề duy nhất của năng lực này chính là không cách nào phân biệt địch ta, chỉ không ảnh hưởng tới bản thân mà thôi. Nắm bắt cơ hội này, Âu Dick nhào người kéo gần khoảng cách giữa mình và một tên kẻ địch trong số kia. Nhưng đúng lúc này, Tưởng Bạch Miên đột nhiên giơ tay nã một phát súng vào chỗ cửa cầu thang cách Âu Dick không xa. Trong tiếng pằng, một bóng người từ bên trên lẻn xuống lập tức nhào sang bên cạnh, trông rõ là vội vã. Nhưng mà hắn ta đã phản ứng ngay khi Tưởng Bạch Miên giơ tay lên, cho nên vẫn né được phát súng đột ngột này. Bên trong cầu thang khá là chật hẹp, bóng người này nhào tới bên tường, rồi thuận thế nảy ra, lăn người đổi hướng. Mãi tới lúc này, Tưởng Bạch Miên mới nhìn rõ dáng vẻ của người đó. Hắn ta chống một tay xuống đất, nửa nằm úp nửa ngồi ở dưới đất, mặc áo gió màu đen, mái tóc ngắn có vẻ hơi rối, khuôn mặt tái nhợt như vừa mới qua cơn bệnh nặng. "Cha xứ". Nhân vật "Cha xứ" nguy hiểm của Phản Trí giáo. "Cha xứ" nhìn Tưởng Bạch Miên, trong mắt có chút ngạc nhiên không rõ cô đã phát hiện ra hắn ta như thế nào. Hắn ta cứ ngỡ rằng đối thủ chủ yếu lần này, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn ta coi là đối thủ, là Âu Dick. Ai ngờ trong tổ hợp thợ săn bình thường kia, nam thì có ý nghĩ kỳ quặc, luôn có thể phá hỏng bầu không khí, nữ dường như có năng lực cảm ứng đặc biệt, lại có thể phát hiện mình tiếp cận trước tiên. Mà đến giờ phút này Âu Dick mới phát hiện trong cửa cầu thang có kẻ địch đang núp đó. Lúc này anh ta còn chưa kịp làm cho mục tiêu cách đó không xa "yên giấc". Sau khi "Cha xứ" thoát được phát súng kia, Tưởng Bạch Miên không lề mề mà lập tức quẳng lựu đạn đã được chuẩn bị từ trước tới. Lúc này cô không rảnh rút móc kéo. Nhưng ở bên khác, Thương Kiến Diệu đã giơ tay lên, dự định ngắm quả lựu đạn kia rồi bóp cò. Trong trạng thái nửa đóng kín của cửa cầu thang này, một khi quả lựu đạn nổ trong đó,"Cha xứ" gần như không có khả năng thoát được sóng xung kích, không chết thì cũng bị thương nặng. Trừ phi hắn ta có thể nhảy xuống cầu thang tầng dưới đúng lúc, nằm bò xuống. Nhưng Tưởng Bạch Miên còn chưa thật sự ném lựu đạn ra thì cánh tay trái của cô đột nhiên có chút mất kiểm soát, tự động giơ lên trên dường như định tự tát mặt mình. Điều này giống hệt An Như Hương tự đâm bản thân một nhát. "Cơ thể tự động"! Pằng! Đường bay của quả lựu đạn kia cao hơn và lệch hơn hẳn so với dự định, bay về chỗ khác, phát bắn của Thương Kiến Diệu cũng không trúng gì. Nhưng Thương Kiến Diệu không hề mất mát và uể oải, trước khi tay hạ xuống, hắn lao ra khỏi cây cột, guồng chân vọt tới. Sau đó, hắn nhảy vọt lên, liên tục lăn người, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hắn và "Cha xứ". Khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đầm nước cổ trong rừng rậm. Sau đó, hắn nở nụ cười, làm mặt quỷ với "Cha xứ". Mặt quỷ. Mà điều này hoàn toàn không ảnh hưởng việc hắn giơ tay lên, nhắm bắn và nổ súng.