Chương 281: Năng lực hành động 2

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

"Tôi chuyên đối phó với người có năng lực siêu nhiên, thường không đi theo bên cạnh ông chủ." Thương Kiến Diệu giải thích rất nghiêm túc: "Ông chủ đang định đi đâu thế? Tôi nhận được thông tin là có người muốn ám sát ông ấy." Tên vệ sĩ kia lập tức căng thẳng: "Chúng tôi định đi bãi đỗ xe, trở về trại." "Bãi đỗ xe ở cuối hẻm?" Thương Kiến Diệu hỏi tiếp. May nhờ lúc trước hay "đi dạo phố" cùng Tưởng Bạch Miên, hắn khá quen thuộc bố cục thành thị ở bên ngoài phố Bắc của thành Dã Thảo. Vả lại hắn thường hay lấy bản đồ vẽ tay ra ôn tập. Nếu là người khác vừa mới tới thành Dã Thảo không lâu, nghe được bãi đỗ xe thì chắc chắn sẽ tới phố Đông tìm kiếm. "Đúng." Tên vệ sĩ kia báo cáo chi tiết: "Vậy tôi chạy đi báo ngay luôn nhé." "Đừng vội kẻo rút dây động rừng, yên tâm, có tôi ở đây rồi." Thương Kiến Diệu nói như đang dẫn dắt từng bước: "Hôm nay ông chủ đi xe nào?" Một chi Bộ Nô Đội chắc chắn không có chuyện chỉ có một xe. "Xe việt dã màu đen, rất oai phong, là loại chống đạn. Lão Cảnh chờ ở bên đó, chỉ cần nhìn là thấy ngay." Tên vệ sĩ kia không giấu diếm. Thương Kiến Diệu gật đầu: "Anh mau đuổi theo đi, chờ lát nữa nhìn động tác tay của tôi để bảo vệ ông chủ trước nhất. Còn nữa, phải bảo mật với những người bên cạnh anh! Cứ nói là nghi tôi bị tâm thần." "Được!" Tên vệ sĩ kia quay người chạy tới chỗ đám người Eugene phía trước. Thương Kiến Diệu thì nghiêng người nói với Tưởng Bạch Miên đang lặng lẽ tới gần: "Bãi đỗ xe." Dứt lời, hắn đung đưa hai tay guồng chân chạy như điên, nhưng không phải là theo đường đám người Eugene đang đi, mà quay ngược lại hẻm Sói Hoang, tới cửa ra đi thông phố Tây, vòng tới con hẻm bên cạnh. Đến bên đó, hắn nhanh chóng đổi hướng, chạy về phía bắc, cũng chính là khu vực có bãi đỗ xe. Trong tiếng bước chân bịch bịch, Thương Kiến Diệu chạy như đang bị cả chục tên côn đồ vũ trang kín mít truy đuổi, hoặc như đang thi chạy với ai đó. Đương nhiên quả thật có người đang đuổi theo hắn, hơn nữa càng ngày càng gần. Sức bật và tốc độ của Tưởng Bạch Miên rõ ràng không hề thua kém Thương Kiến Diệu, hơn nữa sức bền rất tốt. Không mất quá lâu, bọn họ chạy tới cuối hẻm, rẽ sang bên trái, chạy qua đường ra hẻm Sói Hoang, lao vào trong bãi đỗ xe đã được đánh dấu cụ thể. Đây là lợi ích khi quen thuộc địa hình. Mà lúc này đây, đám người Eugene mới đi được hai phần ba quãng đường. Bọn họ thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai phóng như điên lướt qua phía trước, ngay sau đó một cô gái cũng đội mũ trai đuổi sát theo sau. "Đây là ngủ xong không trả tiền?" Eugene nhìn mà sửng sốt, sau đó cười suy đoán. Ở thành Dã Thảo này thì đây không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Eugene cũng chẳng cảm thấy chuyện này có cất dấu nguy hiểm gì, dù sao y cũng trải qua nhiều trận chiến, gặp được vô số lần ám sát, không cho rằng một chuyện buồn cười, khôi hài như thế này sẽ lan tới chính mình. Bọn họ đi thêm một lúc nữa thì tới cửa vào bãi đỗ xe, nói với ông già canh gác ở trong vọng: "Ban nãy có người chạy vào hay không?" Tuy Eugene cảm thấy một nữ đuổi theo một nam không có vấn đề, nhưng cái cần hỏi thì vẫn phải hỏi, cẩn tắc vô áy náy. "Đúng rồi, tôi còn không kịp cản!" Lão già kia oán trách. Sau đó lão ta chỉ tới một hướng: "Chạy sang bên kia rồi." Thấy hai chiếc xe nhà mình không cùng hướng đó, Eugene không nói gì thêm, hưởng thụ gió lạnh, tiến vào bãi đỗ xe, dạo bước tới chỗ một con xe việt dã màu đen trông khá to. Cửa kính hai bên xe việt dã này có dán phim cửa sổ màu sậm, có thể ngăn trở được tầm mắt của tay súng bắn tỉa. Lúc này, lái xe đội mũ len đang dựa vào đầu xe, hút một điếu thuốc lá thô sơ. "Lão Cảnh, có người nào tới đây không?" Tên vệ sĩ mà Eugene nể trọng nhất hỏi. Lái xe Lão Cảnh rung tàn thuốc, đứng thẳng hai chân, cười ha ha nói: "Không có, không phải tôi đang trông coi hay sao?" Eugene gật đầu, ra hiệu cho vệ sĩ hai bên đi xác nhận qua. Trong đó, một tên vệ sĩ bước tới, mở cửa xe nhìn vào bên trong. Đột nhiên trong lòng gã sinh ra chút cảm xúc bất mãn: Vì sao người làm việc luôn là mình, mà bọn nó chỉ đứng nhìn? Vì sao ông chủ luôn được nhậu nhẹt ăn ngon, mà mình vào sinh ra tử giúp ông chủ, lại chỉ lấy được chút ít? Tại sao mình phải cố gắng hết sức như vậy? Nếu ăn bơ làm biếng được thì cứ làm biếng đi! Mang theo ý nghĩ đó, tên vệ sĩ phụ trách kiểm tra qua loa, rồi quay đầu nói: "Ông chủ, không có vấn đề." Eugene yên tâm, đi tới bên khác của chiếc xe, chuẩn bị tiến vào chỗ ngồi. Đúng lúc này, bên tai y vang lên tiếng "đoàng". Có người nổ súng đằng xa! Eugene phản ứng cực nhanh, lập tức ngồi xổm xuống lấy chiếc xe chống đạn này làm công sự phòng ngự. Đoàng đoàng đoàng! Tiếng súng vang lên không dứt, đất dưới nền bắn lên tung tóe, những vệ sĩ kia đều tìm chỗ che chắn, lấy súng ống ra bắn trả. Lái xe lão Cảnh thấy thế, vội hô lên: "Ông chủ, mau lên xe, tôi đưa ông chủ về trại trước!" Bởi vì không rõ rốt cuộc có bao nhiêu kẻ địch, Eugene cảm thấy đây là biện pháp tốt, vì vậy y kéo cửa ghế lái phụ, chống tay trái rồi ngồi lên. Trong tiếng đóng cửa rầm, con xe việt dã kia rú lên một hồi, rồi phóng đi như mũi tên rời cung. Nó không hề giảm tốc độ mà lao thẳng một mạch ra khỏi bãi đỗ xe, mà phía sau tiếng súng vẫn còn đang không ngừng vang lên. Đến đây rồi, Eugene thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn ghế lái. Ánh mắt y đột nhiên cứng ngắc. Thứ mà tài xế đang chăm chú nhìn phía trước lái xe bên cạnh y này đội không phải là chiếc mũ len đan của lão Cảnh, mà là một chiếc mũ lưỡi trai. Lúc này, lái xe quay đầu sang, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú bị bóng tối che khuất đi quá nửa. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.