Một hồ nước rộng mênh mông không nhìn thấy tận cùng nằm bên trái chiếc xe, đang dập dềnh sóng nước theo gió, bên cạnh là những tòa nhà sừng sững còn lại từ thế giới cũ.
Có tòa sập xuống, đổ vỡ nghiêm trọng, có tòa bên ngoài phủ kín cây cối khô vàng, thỉnh thoảng lại bay xuống một ít.
"Nơi này chính là chợ Đá Đỏ?" Long Duyệt Hồng lái xe, kinh ngạc hỏi.
Họ rời thành phố Cỏ Dại xuôi xuống phía nam được một thời gian, căn cứ vào vị trí đại khái do "Chú Tôn" Tôn Phi, thủ lĩnh đội "Vô căn giả" Phí Lâm cung cấp, cùng tuyến đường được mấy tiểu đội thợ săn di tích gặp dọc đường chỉ cho, họ cố gắng tìm được khu vực Nộ Hồ, đã khoanh vùng được một phạm vi rộng.
Sau đó, họ lại căn cứ vào dấu vết con người hoạt động lưu lại, tìm ra được khu phế tích thành phố ở ven hồ này.
Trong tình hình không có vệ tinh định vị giúp, lại không có người dẫn đường, họ chỉ đành dựa vào cách thức ngu ngốc này, dù sao Bạch Thần cũng chỉ biết và hiểu về chợ Đá Đỏ, chưa bao giờ thực đến đó. Khu vực cô từng hoạt động chỉ giới hạn giữa "Sinh vật Bàn Cổ", thành phố Ban Sơ,"Đoàn bạch kỵ sĩ".
Đây cũng là tình trạng bình thường của phần lớn thợ săn di tích và dân du cư hoang dã, mặc dù có thể không có chỗ ở cố định, sống theo các di tích, nhưng vẫn bị tin tức, vật tư, quan hệ xã hội, can đảm và kinh nghiệm hạn chế trong một khu vực nào đó.
Bạch Thần ở vị trí phó lái cũng không hiểu:
"Ở đây dường như đã bị bỏ hoang rất lâu rồi."
"Chỗ phân này còn khá mới, chứng tỏ nơi này có khá nhiều người hoạt động, cho dù không phải là chợ Đá Đỏ, thì hẳn cũng biết chợ Đá Đỏ ở đâu." Thương Kiến Diệu ngồi ở ghế sau nói bằng giọng chắc nịch.
Anh rất có lòng tin đối với vết tích mình phát hiện ra.
Lúc từ thành phố Cỏ Dại xuất phát, để tập hợp vật chất đổi lấy linh kiện khung xương quân dụng, Tương Bạch Miên đã đề nghị bán chiếc xe dư thừa kia cho đội buôn "Vô căn giả".
Bởi vì Thương Kiến Diệu ôm xe jeep, sống chết không chịu buông tay, tỏ ý mọi người đã là bạn bè, không nỡ vứt bỏ, cho nên,"tổ điều tra cũ" chỉ có thể bán chiếc xe việt dã chống đạn mà Hứa Lập Ngôn tặng kia đi.
Mà để nâng cao khả năng sinh tồn trong xe jeep, tăng cường hệ số an toàn của mọi người, Tương Bạch Miên tốn mất gần một nửa vật tư đổi được, nhờ đám người Phí Lâm lắp thêm kính chống đạn và bọc thép khá dày, cải tạo động cơ điện năng.
Lương thực và đạn dược cần trên đường đi, đương nhiên là họ không tự mình chuẩn bị, mà trực tiếp gửi báo cáo về công ty, thông qua Trần Húc Phong, nhận được một số lượng lớn.
Việc công thì công ty phải chi trả!
Nghe thấy Thương Kiến Diệu nói vậy, Tương Bạch Miên giơ tay bịt mũi:
"Đi vào phế tích, dạo xung quanh một vòng, xem có thể phát hiện ra gì không."
Nói xong, cô liếc nhìn quyển sách trên tay Thương Kiến Diệu:
"Đọc thế nào rồi?"
Trước khi xuất phát, cô mượn "đặc quyền" của Thương Kiến Diệu, mượn một ít sách có liên quan đến bệnh tật và những kiến thức ít được chú ý từ thư viện công cộng của thành phố Cỏ Dại.
"Thu hoạch được nhiều." Thương Kiến Diệu nhìn về phía phế tích thành phố mà Long Duyệt Hồng đang lái tới đó.
"Hả?" Tương Bạch Miên tỏ vẻ hiếu kỳ.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại:
"Y học không cứu được toàn bộ nhân lợi."
Tương Bạch Miên hơi mờ mịt:
"Có ý gì?"
"Tổ chức hữu hiệu, tinh thần thăm dò, dũng khí thí nghiệm, phương pháp khoa học, truyền dạy kiến thức, mới là quan trọng nhất, còn y học chỉ là một khâu trong đó." Thương Kiến Diệu chậm rãi nói.
"Vậy, anh có tìm được ý nghĩa mới tương ứng với "Đảo bệnh tật" không?" Tương Bạch Miên chỉ thẳng vào trọng điểm.
Trong khoảng thời gian này, Thương Kiến Diệu luôn thảo luận chuyện "Đảo bệnh tật" với cô mà không kiêng dè gì, cho nên, cô cũng không giấu Bạch Thần và Long Duyệt Hồng giúp anh.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:
"Không có."
"Chỉ có thể dựa vào phương pháp hiện giờ mà không ngừng nỗ lực."
"Không sai, giữ vững tinh thần lúc bại lúc thắng như thế này." Tương Bạch Miên khích lệ một câu.
Bạch Thần nhìn đống phế tích xi măng rạn nứt, sắt thép đâm ra tua tủa, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa ra đề nghị của mình:
"Thực ra, có thể bị một trận bệnh nhẹ, cảm nhận diện mạo chân thực của bệnh tật."
"Tôi cũng đã cân nhắc đến phương án này." Tuy lúc trước đã từng bác bỏ ý tưởng này của Thương Kiến Diệu, nhưng trên thực tế Tương Bạch Miên cũng không hoàn toàn từ bỏ phương hướng này: "Chủ yếu là tên này khỏe như trâu, không thể bị bệnh nhẹ, nếu gắng sức để bị nhiễm, mức độ nghiêm trọng rất dễ mất khống chế. Ôi, thực sự không được thì đợi quay về công ty rồi tính."
Long Duyệt Hồng há miệng ra muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại lý trí ngậm miệng lại.
Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu lên tiếng:
"Có thể để Long Duyệt Hồng cảm mạo trước, sau đó truyền bệnh cho tôi."
"Việc này có gì khác nhau?" Tương Bạch Miên mắng một câu: "Được rồi, quan sát xung quanh."
Lúc này, chiếc xe jeep màu xanh bộ đội trông có vẻ cũ kỹ và rách nát lái vào khu phế tích thành phố cách xa bờ hồ.
Những phế tích tương tự của thế giới cũ liếc mắt nhìn lại không bao giờ thấy tận cùng, rộng lớn ngoài sức tưởng tượng.
Nơi này rất giống với phế tích hai bên doanh trại của "Vô căn giả", một lượng lớn kiến trúc bị đổ sập, dưới mặt đường sụp lõm, không có thứ gì còn giá trị được giữ lại, chỉ là một mảng hoang vu, vô cùng vắng vẻ.
"Ở thế giới cũ, nơi này hẳn là rất náo nhiệt..." Long Duyệt Hồng nhớ lại cảnh tượng đằng sau "Đèn sáng" di tích số 1 Đầm Lầy.
Mà nơi đó còn không bằng một phần mười cảnh tượng vốn có của thế giới cũ.
"Văn minh nhân loại biến mất đôi khi còn nhanh và triệt để hơn cả tưởng tượng của chúng ta, đôi khi, nó lại cứng cỏi và ngoan cường hơn nhận định của bất cứ ai." Tương Bạch Miên nhìn thành phố không biết đã chết bao nhiêu năm ngoài cửa sổ, cảm khái một câu.
Bạch Thần quan sát tỉ mỉ:
"Những kiến chúng đổ nát và hư hại này đều đã nhiều năm, không phải mới bị gần đây."
Cụ thể là bao nhiêu năm thì cô không phải là người chuyên nghiệp, không thể phán đoán ra được.
"Ít nhất có thể loại bỏ khả năng chợ Đá Đỏ bị người ta phá hủy gần đây, tiền đề là nơi này đúng là chợ Đá Đỏ." Tương Bạch Miên nhìn những tấm bê tông xám trắng không còn sức sống, sắt thép ngổn ngang, những tấm thủy tinh vỡ và những khung cửa sổ trống hoác loang lổ vết rỉ sét lẫn lộn trong cỏ dại lần lượt lướt qua trước mắt mọi người.
Họ đi vòng quanh khu phế tích vắng vẻ gần hai mươi phút, nhưng vẫn không tìm được dấu vết của khu dân cư.
"Xem ra đi nhầm rồi, chợ Đá Đỏ ở gần nơi khác." Long Duyệt Hồng lái xe, đưa ra phán đoán của mình: "Một thành phố đổ nát lớn thế này, cũng không giống thị trấn. Chắc bình thường họ đến nơi này tìm kiếm thứ có giá trị nên mới để lại dấu vết."
Nghe thấy câu này của hắn, Thương Kiến Diệu lập tức lên tinh thần, dường như đã xác định nơi này chính là chợ Đá Đỏ.
"Ê!" Long Duyệt Hồng biết người này lại đang nghĩ gì, không nhịn được lên tiếng phàn nàn.
Tương Bạch Miên cũng đã nắm được quá trình "suy luận" của Thương Kiến Diệu:
Long Duyệt Hồng xấu số, vận may không tốt, cho nên đường mà hắn chọn thường sẽ cho ra đáp án không chính xác.
Nếu đã thế, khi hắn nói nơi này không giống chợ Đá Đỏ thì rất có khả năng nơi này chính là chợ Đá Đỏ!
Tương Bạch Miên còn chưa kịp trách Thương Kiến Diệu, giữ mặt mũi cho Long Duyệt Hồng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như dở khóc dở cười.
Cô ho khan một tiếng, chỉ vào một tòa nhà bên đường tuy chưa đổ sập hoàn toàn nhưng vô cùng rách nát, rõ ràng cũng là một cao ốc từng bị oanh tạc, nói:
"Bên trong có người."
"Đúng!" Thương Kiến Diệu dùng thái độ vô cùng khẳng định nói hùa theo.
Họ đồng thời cảm nhận được trong tòa nhà có sự tồn tại của số điện tín và ý thức của con người, hơn nữa khoảng cách còn không quá mười lăm mét.
Vẻ mặt Long Duyệt Hồng chợt trở nên phức tạp.
"Trùng hợp, trùng hợp thôi." Tương Bạch Miên cười gượng an ủi một câu: "Đỗ xe đi, tôi và Thương Kiến Diệu vào tìm người hỏi đường."
Thương Kiến Diệu cũng an ủi Long Duyệt Hồng:
"Bây giờ tôi càng khẳng định tầm quan trọng của anh đối với tiểu đội của chúng ta."
"Anh chính là kim chỉ bắc của chúng ta."
Kim chỉ bắc cái gì, không phải là kim chỉ nam sao? Long Duyệt Hồng bất giác nảy ra một câu hỏi.
Là bạn thân của Thương Kiến Diệu, chỉ chớp mắt hắn đã hiểu ra ý của tên này:
Kim chỉ nam dùng để chỉ phương hướng chính xác, mà kim chỉ bắc dùng để loại trừ các tuyến đường sai!
Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi.
"Anh phải cẩn thận ngày nào đó Tiểu Hồng sẽ bắn lén sau lưng anh đấy." Tương Bạch Miên vừa đẩy cửa xe xuống, vừa nói với Thương Kiến Diệu một câu.
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, đi tới bên ngoài cửa sổ cạnh ghế lái, thành khẩn nói:
"Anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không thích tôi dùng chuyện này để đùa cợt."
Nói xong, anh mỉm cười nói:
"Nhưng điều kiện tiên quyết để tôi chấp nhận là, khi luyện tập chiến đấu, anh phải thắng tôi một lần."
"Chiêu khích tướng của học sinh tiểu học." Tương Bạch Miên đi qua bên cạnh, đánh giá một câu.
Long Duyệt Hồng im lặng vài giây, nhìn Thương Kiến Diệu nói:
"Tôi sẽ cố gắng."
Trong buổi huấn luyện chiến đấu lần trước, tuy rằng hắn vẫn luôn cố gắng nâng cao bản thân, nhưng nhận thức về bản thân từ trước đến nay khiến hắn chấp nhận mình "tầm thường", không có lòng hiếu thắng phải đánh thắng ai với ai.
Nhìn Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đi vào trong tòa nhà bên đường, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng cầm theo vũ khí của mình, xuống xe quan sát khu vực xung quanh, gồm cả mái nhà có khả năng tồn tại tay súng bắn tỉa.
Qua một hồi, hai người trao đổi vị trí, Bạch Thần bỗng thấp giọng nói một câu:
"Ai cũng có thời điểm vận may kém."
Long Duyệt Hồng ngẩn ra, sau đó mỉm cười:
"Cảm ơn."
Trong tòa nhà, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu nhanh chóng định vị một căn phòng bên cạnh đại sảnh.
Họ lập tức nhẹ bước chân, lướt qua khu vực có nhiều tảng đá xám trắng và tấm kính vỡ, đến nơi đó.
Sau khi trao đổi ánh mắt, Thương Kiến Diệu ăn ý vòng nửa vòng, canh giữ lối ra của căn phòng.
Đợi anh vào chỗ xong, Tương Bạch Miên mới đứng ở khu vực người bên trong không thể bắn tới, la lớn:
"Ra đi, chúng tôi đã phát hiện ra anh."
Trong căn phòng có cánh cửa gỗ đóng kín hoàn toàn yên tĩnh, dường như không tồn tại gì cả.
Hơn mười giây, cánh cửa ngách trước mặt Thương Kiến Diệu lặng lẽ mở ra.
Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi quê mùa cong eo, chui ra.
Hắn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
"Tìm ra anh rồi!"
"Rêu băng" trong tay Thương Kiến Diệu đã đặt lên trán người đàn ông.
Hắn lập tức giơ hai tay lên, tỏ ra vô cùng nghe lời:
"Tôi thua rồi."
Nghe thấy câu này, Thương Kiến Diệu có chút kinh ngạc:
"Sao anh lại nói anh thua rồi?"
"Chúng ta cũng không phải đang thi đấu."
Người đàn ông bị anh chĩa súng vào đầu thản nhiên đáp:
"Đây là quy củ của chợ Đá Đỏ chúng tôi, cũng là giáo lí của giáo phái chúng tôi."
"Giáo phái?" Ánh mắt Thương Kiến Diệu chợt sáng lên: "Giáo lý của các anh chẳng lẽ là chơi trốn tìm, trốn meo meo?"
Người đàn ông này ngẩn ra vài giây mới đáp:
"Không phải, là thời khắc cảnh giác, thời khắc ẩn nấp."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, hỏi lại:
"Có khác gì tôi nói sao?"