Cười cười, cô bước nhanh đến chỗ Eugene, ngồi xổm xuống, vén áo khoác và áo phông của y lên.
Ngực và bụng của Eugene lộ ra, lấp lánh ánh kim loại dưới ánh đèn.
Nơi này được gắn bằng những chiếc máy lắp ráp, ở đó có một số lỗ có thể được mở.
"Lỗ xạ kích?" Tưởng Bạch Miên "nhỏ" giọng tự lẩm bẩm một mình.
Lời nói của cô đánh thức dì Nam, cô ta cười như điên:
"Là hắn ta!"
"Thực sự là hắn ta!"
Cô ta cười cười, đôi chân mềm ra, ngồi bệt xuống sàn, đè nén tiếng khóc rất nhỏ từ sâu trong cổ họng.
Bạch Thần không ngăn cản, đợi dì Nam tự mình bình tĩnh lại.
Dì Nam từ từ đứng dậy, gật đầu với Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên và Long Duyệt Hồng:
"Cảm ơn."
"Việc nên làm thôi!" Thương Kiến Diệu trả lời cực kì trôi chảy.
Tưởng Bạch Miên muốn trừng mắt nhìn hắn, nhưng cô cảm lại thấy câu trả lời như vậy dường như không có vấn đề gì.
Dì Nam chần chừ một chút, tò mò hỏi:
"Lần này mấy người đến thành Dã Thảo, chính là để đối phó với hắn ta?"
Cô ta nghĩ những người ở phía đối diện tới đây để giúp Bạch Thần báo thù.
"Uh..." Tưởng Bạch Miên do dự một lúc, tự hỏi có nên phủ nhận suy đoán của đối phương hay không.
Mà đối với tình huống không tiện để trả lời trực tiếp như vậy, cô có một kế hoạch rất tốt.
Một giây tiếp theo, cô quay sang, liếc nhìn Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu ngay lập tức trả lời:
"Thuận tay thôi."
"..." Những lời sau đó của dì Nan đã bị chặn lại...
Tầng hầm của "Tiệm súng A Phúc".
Eugene từ từ tỉnh dậy, thấy ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn.
Đây là nơi nào? Y dần tỉnh táo, bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Sau đó, y nhớ ra mình đã bị tập kích, liền chủ động đi theo kẻ tấn công đến một nơi nhất định, bị Bạch Thần đá một cái vào đũng quần.
Điều này mang đến nỗi đau nặng nề mà y chưa từng chịu phải trong suốt nửa đầu đời mình.
Nghĩ đến điều này, Eugene lại cảm thấy phía dưới khó chịu, từng cơn đau nhói kéo theo.
Sau đó, vài khuôn mặt xuất hiện trước mặt y, nhìn y từ trên cao.
Một trong số đó thuộc về Bạch Thần mà y đã gặp trước đây, những khuôn mặt khác, đối với y có chút quen thuộc, nhưng lại nhất thời không thể nhớ là ai.
"Hà... Hà..." Eugene muốn nói chuyện, nhưng phát hiện ra rằng miệng mình đã bị nhét đầy thứ gì đó.
Bạch Thần nhìn chằm chằm vào y, nở một nụ cười nói:
"Không cần giãy giụa, máy móc trên người mày đã bị phá hủy rồi."
Nói xong, cô cởi chiếc khăn màu xám trên cổ, để lộ ra hai ký hiệu "Nữ nô lệ" và "105".
Bên cạnh cô, dì Nam cởi khăn quàng cổ.
Ở cùng một vị trí, có ký hiệu màu xanh đen tương tự:
Một là "Nữ nô lệ", còn lại là "98".
Một số phụ nữ khác đứng gần đó, cũng cởi khăn quàng cổ, để lộ những vết xăm trên cổ.
Eugene hiểu chuyện gì đang xảy ra, y lại muốn chế giếu, lại muốn mỉa mai, lại cảm giác được sự sợ hãi từ trong lòng.
Bạch Thần phớt lờ y, nghiêng đầu nhìn dì Nam:
"Cô đến trước, hay là tôi đến trước?"
Dì Nam giây im lặng, nghiến răng nói:
"Để tôi."
Eugene biết điều đó là không tốt, cố gắng để cho ánh mắt mình trở nên hung ác, dùng cái này để khiến đối phương sợ hãi, cũng vùng vẫy dữ dội.
Nhìn thấy đôi mắt đáng sợ quen thuộc đó, cơ thể dì Nam không ngừng run lên.
Cô ta run rẩy nâng con dao găm trong tay lên, thở hổn hển vài hơi, rồi đâm nó xuống.
Khi cảm giác được con dao sắc nhọn xuyên vào da thịt, cô ta dường như cuối cùng cũng đã thoát khỏi xiềng xích vô hình.
"Cho mày này!"
"Cho mày này!"
"Tất cả đều cho mày hết!"
Cô ta hét lên cùng với tiếng khóc, điên cuồng đâm con dao găm trên tay xuống...
Bên ngoài căn hầm bí mật, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu dựa vào tường, yên lặng lắng nghe tiếng khóc từ bên trong, tiếng la hét và chửi rủa.
Sau một hồi lâu, mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống.
Bọn họ lại đợi thêm vài phút, dì Nam ra mở cửa, trên người vương một ít máu.
Tưởng Bạch Miên tò mò nhìn vào bên trong, không thể nào liên hệ cái xác máu thịt mơ hồ kia với Eugene.
Lúc đầu Thương Kiến Diệu định mở miệng nói gì đó, nhưng lại ngậm chặt miệng.
"Tối nay chúng tôi sẽ niêm phong căn phòng bí mật này, không ai có thể mở nó ra nữa." Dì Nam khàn giọng nói với Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu rằng sau đó bọn họ sẽ làm gì với cái xác.
Nói xong, cô ta thở dài, cười nói như tự giễu:
"Đây vốn là một nơi mà chúng tôi xây dựng riêng để né tránh vì sợ sự truy đuổi của Eugene, ai biết được, bây giờ nó đã trở thành mộ của hắn ta.
Tôi hy vọng linh hồn hắn ta sẽ bị phong ấn ở đây, vĩnh viễn không được siêu thoát."
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, biểu thị rằng cô ta làm rất tốt.
Điều này khiến mọi người có mặt ở đây hơi choáng váng.
"Được rồi, các người làm việc đi, chúng ta lên thôi." Tưởng Bạch Miên vội vàng nói: "Nếu cần giúp đỡ, cũng có thể đến tìm chúng tôi bất cứ lúc nào."
Dì Nam nhẹ gật đầu, cười một tiếng:
"Tiền thuê nhà của các người là miễn phí.
Đáng tiếc, tối nay bọn tôi không có thời gian, không thì bọn tôi có thể phục vụ mọi người rồi.
Không sao, sau khi bọn tôi trốn thoát, không dám đi lung tung nữa, chỉ có thể trốn ở đây, sống dựa vào một tiệm súng, thỉnh thoảng sử dụng cơ thể của mình để kiếm sống, yên tâm đi, bọn tôi đều lựa chọn đối tượng, cũng có sử dụng các biện pháp bảo vệ, cơ thể có thể nói là khỏe mạnh.
Haha, nam cũng được, nữ cũng được."
Tưởng Bạch Miên đột nhiên "ho" một tiếng:
"Tính sau, tính sau."
Ba người của tổ điều tra thế giới cũ nhanh chóng trở lại tầng hai, đi về phòng của họ.
Đột nhiên, Bạch Thần dừng lại, đứng ở trước cửa.
Cô quay lưng về phía Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên, giọng nói hơi trầm:
"Cảm ơn."