Trong gió thổi lạnh lẽo như băng đá, khuôn mặt bọn họ đều hiện lên vẻ tái xanh, trong mắt gần như không còn chút ánh sáng nào.
Ở khu vực lều trại, ổ đất ở xa hơn thì còn có người nằm ở đó, không biết còn sống hay đã chết.
Lúc này, xe việt dã đỏ sậm dừng lại.
Lập tức vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới bên này.
Âu Dick mở cửa đi xuống, tới trước mặt một người đàn ông nhìn có vẻ như tỉnh táo đôi chút, lấy ra tranh chân dung của "Cha xứ", hỏi:
"Anh có gặp được người này không?"
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu trên xe đều rút súng lục của mình lên, mỗi người đề phòng một bên.
Khi người đàn ông chừng ba mươi tuổi nhìn tranh "Cha xứ" thì có một người đàn ông có vẻ lớn tuổi hơn hẳn trong đám người sau lưng gã đứng dậy, áp sát bên này dường như muốn cướp việc.
Ông ta lảo đảo rồi ngã lăn xuống đất, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa.
Sắc mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, ánh mắt đờ đẫn mở to.
Trong cảm ứng của Thương Kiến Diệu, ý thức đại diện cho người này đã biến mất.
Chỉ ngã một cái nhẹ như vậy mà ông ta đã chết.
Một bên khác, Tưởng Bạch Miên cũng thấy có dân du cư hoang dã đang ngồi rồi đổ người sang bên cạnh, không thể ngồi dậy được nữa.
Trong gió lạnh mùa đông gào thét, những cọng cỏ khô vàng còn sót lại xung quanh không đổ rạp rũ rượi xuống đất, thì cũng bị gió cuốn lên giữa không trung.
Lúc này, người đàn ông ba mươi tuổi bị hỏi kia trả lời với giọng suy yếu:
"Có từng gặp qua. Hôm nay quả thực có rất ít người ra khỏi thành, hắn ta đi thẳng tới cuối."
Âu Dick gật đầu, lấy ra một thanh năng lượng đưa cho người đàn ông này.
Gần như cùng lúc đó, những đôi mắt nhìn bên này toát ra tơ máu, đều phát ra thứ ánh sáng khó nói nên lời.
Người đàn ông chừng ba mươi tuổi kia nhận lấy thanh nâng lượng rồi, bèn nhanh chóng xé vỏ bọc, bẻ nó thành hai nửa.
Hắn ta ngẫm nghĩ một chút rồi lấy một nửa ra bẻ làm đôi tiếp.
Tiếp đó, hắn ta lắc tỉnh một cô bé dựa vào người mình, nhét một phần tư thanh năng lượng cho cô bé đó, cũng giục giã:
"Mau ăn! Mau ăn đi!"
Cô bé kia chừng bảy tám tuổi, khuôn mặt bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là ngời sáng.
Con bé còn có chút ngơ ngác, nhưng rất ngoan ngoãn, nhận lấy hai đoạn thanh năng lượng một dài một ngắn kia nhanh chóng ăn.
Người đàn ông ba mươi tuổi kia thế mới yên tâm, cũng hai ba miếng nhét thanh năng lượng còn lại vào trong miệng.
"Cảm ơn... Cảm ơn..." Hắn ta ngẩng đầu lên, nhồm nhoàm nói với Âu Dick.
Lúc này Thương Kiến Diệu mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta:
Đây là một người đàn ông thật thà chất phác mặt chữ quốc, da màu nâu sậm.
Âu Dick không ngừng lại, mà nhanh chóng quay lại xe, lái tới cuối hàng người này.
Sau vài lần hỏi dò, bọn họ xác định "Cha xứ" rẽ bên trái.
Cứ thế, bọn họ truy đuổi một lúc rồi lại hỏi, phát hiện "Cha xứ" sau khi lượn một vòng bên ngoài thì đi tới khu vực tường thành bắc.
Nơi đó có cổng thành dành riêng cho các vị quý tộc quan to ra vào.
"Đúng, có một người như vậy." Thủ vệ canh cổng thành nhìn tranh chân dung mà Âu Dick đưa tới, nói cực kỳ chắc chắn: "Hắn có đưa ra giấy thông hành phê chuẩn đặc biệt của thành chủ, chúng tôi không dám ngăn cản."
Sáng sớm "phụ thần" đã ra cửa nam, vòng nửa vòng, rồi lại từ cửa bắc vào thành? Tưởng Bạch Miên lập tức cảnh giác.
Hành vi này thực sự quá khác thường!
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng, nói với ngữ khí như thể tôi đã hiểu rõ rồi:
"Đây có thể là một kiểu rèn luyện. Ăn xong thì chạy bộ, sống tới chín mươi chín."
"Cửa bắc đi vào phố Bắc." Âu Dick không để ý tới câu đùa của Thương Kiến Diệu, nói ra ý tưởng của mình.
"Vậy tại sao hắn không từ cây cầu phía đại sảnh Thị chính tiến vào phố Bắc, dù sao cũng có giấy thông hành mà? Như vậy thì càng kín đáo hơn mà?" Tưởng Bạch Miên đăm chiêu suy nghĩ,"lẩm bẩm" một mình.
"Có khả năng." Âu Dick không nhiều lời, đưa ra giấy thông hành của mình rồi đi vào phố Bắc.
Liếc mắt nhìn nơi đây, đường phố rộng lớn, nhà cửa hai bên thành những tòa lớn, hoặc vòng thành sân riêng, hòn non bộ chập trùng, hoặc tường xây cao vời vợi, bao gồm công viên, phong cách hoàn toàn khác hẳn phố Đông, phố Tây và phố Nam.
Sau khi hỏi lần lượt các thủ vệ vũ trang ở các phủ đệ, Âu Dick, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu truy lùng tới một cửa một quần thể kiến trúc chiếm diện tích khá rộng.
Đây là "Bệnh viện số một thành Dã Thảo".
Ở phố Đông còn một "Bệnh viện số hai thành Dã Thảo".
"Có thấy người này không?" Âu Dick lấy tranh "Cha xứ" ra hỏi thủ vệ canh trong vọng gác của bệnh viện.
Thủ việc liếc một cái:
"Hắn à? Tới thường xuyên."
Âu Dick lập tức hỏi tiếp:
"Hôm nay hắn có tới đây không?"
"Có chứ, vào chừng hai ba mươi phút rồi." Thủ vệ chỉ vào tòa nhà ở trong cùng: "Hình như hắn phụ trách cải tạo tòa nhà cũ, hẳn là qua bên kia rồi."
Sau khi cảm ơn thủ vệ, đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu tiến vào bệnh viện, đi thẳng tới tòa nhà cũ đã dọn sạch để chờ cải tạo.
Tòa nhà này có năm tầng, tường ngoài sơn màu trắng, hệ thống chiếu sáng bên trong không tốt cho lắm, không gian u ám, hơn nữa còn đầy mùi dung dịch sát trùng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đi một lúc, đám người Thương Kiến Diệu thấy ở cuối đại sảnh, trên bức tường màu trắng với phần chân tường sơn màu xanh lục ở bên cạnh cầu thang có một bức tranh nghuệch ngoạc như trẻ con vẽ.
Đó là một người không có ngũ quan.
"Người" này đứng ở chỗ đó, trên hai tay giơ trước ngực có một dòng chữ viết bằng phấn:
"Mong các người cũng mất đi chỉ số thông minh."