Tưởng Bạch Miên ở khu vực gần cửa chính nở nụ cười:
"Là một công ty có sở trường về sinh học và y học, ắt phải trang bị chất khí gây mê, đây dường như không phải chuyện kỳ lạ gì cho lắm. Biết ông có thể khiến tay của người khác mất kiểm soát, tự làm tổn thương bản thân, trước khi chúng tôi vào đây sao lại không chuẩn bị đôi chút chứ?"
Tay giả sinh học loại Lươn Điện của cô còn một tác dụng nữa, đó là con chip liên kết ý thức, trong tình huống không tạo ra bất cứ động tĩnh gì, sẽ phun ra một chất khí gây mê có mùi cực kỳ nhạt, dường như khó mà phát hiện được.
Cho nên, lúc trước khi mà giải quyết xong toán cướp có tbbsn kia, Tưởng Bạch Miên nói cô có một biện pháp khác là đầu hàng, sau khi bị bắt thì phản công ở mức độ cao nhất.
Đây chính là cách để cô phản công.
Lại phối hợp năng lực nín thở sau khi biến đổi gen là đủ cho cô thực hiện việc xoay chuyển tình thế. Cô còn có thể đổi loại chất khí, từ gây tê biến thành thuốc độc.
Đương nhiên lần này không cần cô thể hiện điều này, trong tình huống đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô và Thương Kiến Diệu đều đã sử dụng loại thuốc dự phòng tương ứng.
Mà dấm chua do "Cha xứ" dùng để khắc chế Âu Dick đã che phủ được mùi lạ này một cách hoàn hảo.
Hiệu quả tốt tới ngoài suy đoán của Tưởng Bạch Miên.
Ý thức của "Cha xứ" càng tan rã:
"Ta... không nên..."
Hắn ta bắt đầu hối hận tại sao mình lại nói nhiều như vậy.
Không thể không nói, ý chí của hắn ta thực sự rất mạnh, Âu Dick bị bao phủ trong mùi dấm đã hôn mê, không còn hắt hơi nữa.
Thương Kiến Diệu càng cười tươi hơn:
"Ông thực sự cho rằng mình thích nói chuyện như thế sao? Đoán thử xem bị năng lực của tôi ảnh hưởng từ lúc nào đi."
Lần hắn lợi dụng lăn người tiếp cận "Cha xứ" thật ra không chỉ là để bắn, ép kẻ địch tới phía Âu Dick.
Bằng không, cách xa một chút thì có làm sao? Trong tòa nhà này có lớn thì có thể lớn đến mấy chứ?
Điều này hoàn toàn không ảnh hưởng rõ rệt tới tỉ lệ chính xác của hắn.
Lúc ấy mục đích ngầm của hắn là dùng "Người quái đản" ảnh hưởng "Cha xứ".
Có điều lần này hắn không làm cho đối phương tạo ra hành vi vi phạm lý trí một cách nghiêm trọng, làm xong là sẽ hối hận.
Bởi vậy, hiệu quả của "Người quái đản" sẽ lập tức bị cởi bỏ.
Hắn dùng nó làm hậu chiêu khi Âu Dick không thể khống chế được "Cha xứ", lợi dụng động tác, ngôn từ và biểu hiện của bản thân dẫn dụ "Cha xứ" nói thêm không ít lời, tranh thủ đủ thời gian cho Tưởng Bạch Miên.
Khi "quái đản" không quá rõ ràng thì trong khoảng thời gian ngắn mục tiêu khó mà phát hiện mình đã bị ảnh hưởng, điều này có thể khiến tác dụng của "người quái đản" duy trì từ hai đến ba phút.
Cho nên cho dù sau đó Thương Kiến Diệu luôn chống cực lại đôi tay của mình và Tưởng Bạch Miên, không cách nào sử dụng năng lực người thức tỉnh khác, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn khiến "Cha xứ" nói nhiều hơn.
Nghe những lời này của Thương Kiến Diệu, cơ thể "Cha xứ" dần nhũn xuống, trong ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng.
Thương Kiến Diệu vẫn tươi cười như cũ, lại nói thêm một câu:
"Ông thua là bởi vì các ông phản trí, người hầu của ông không có trí thông minh, chỉ là con rối nghe theo mệnh lệnh của ông, mà đồng đội của tôi rất mạnh, rất mạnh."
Bịch,"Cha xứ" ngã xuống đất, hoàn toàn hôn mê.
"Chậc, khỏi cần phải nịnh một câu cuối cùng." Tưởng Bạch Miên xoay người thử mở cửa thông gió.
Tay trái cô phát lực, trực tiếp nhấc cửa cuốn nhôm màu trắng chạy bằng điện lên.
Gió lạnh bên ngoài lập tức từ cổng tò mò thổi thốc vào trong, tính cả thứ cùng loại với mảnh thủy tinh ùa vào, dọn dẹp mùi lạ ở trong khu vực này.
Trong quá trình đó, Tưởng Bạch Miên thuận miệng hỏi:
"Ngoài chất khí gây mê của chúng ta phát huy tác dụng, anh còn chuẩn bị gì nữa?"
Thương Kiến Diệu lập tức giơ khẩu Rêu Đá trong tay lên, nhắm thẳng đầu mình rồi bóp cò.
Bóp cò súng.
Một tiếng tạch vang lên, trong súng không còn viên đạn nào.
"Mỗi khẩu súng của tôi chỉ bắn được ba phát..." Thương Kiến Diệu cười giải thích.
Mà trong mấy lần tấn công trước thì đã dùng hết rồi.
Nếu có cơ hội, cần bắn súng, Thương Kiến Diệu sẽ bỏ khẩu Rêu Đá, chuyển sang khẩu Liên Hiệp 202.
Tưởng Bạch Miên nghe mà không nhịn được nói:
"Không ngờ cuối cùng anh lại đùa ông ta?"
Hoàn toàn không cần đối kháng hai tay qua lại, có thể bớt thời giờ sử dụng năng lực một lần với "Cha xứ".
"Kế hoạch là gây mê ông ta, kết quả chính là gây mê ông ta, trừ phi không thể thành công được." Thương Kiến Diệu thành thật đáp.
Tưởng Bạch Miên cười cười, đang định dặn Thương Kiến Diệu kéo Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi ra bãi cỏ bên ngoài, chờ bọn họ tỉnh táo lại rồi dùng "chú hề suy luận" làm bọn họ trở nên thân thiết, sau đó dựa theo tình huống để tìm cách cởi bỏ thôi miên.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng súng vang rần ở phương xa.
Dường như có một cuộc chiến đang bùng nổ.
"Những dân du cư hoang dã này..." Tưởng Bạch Miên nhíu mày, nhanh chóng nhớ lại đủ các loại chi tiết lúc trước.
"Không xong!" Cô đột nhiên kêu lên.
Lúc này Thương Kiến Diệu cũng thở dài:
"Ài."
Thấy Tưởng Bạch Miên nhìn mình, Thương Kiến Diệu chủ động giải thích:
"Tôi cảm thấy 'Cha xứ' này quá yếu, không lợi hại như tôi tưởng."
Tưởng Bạch Miên nghiêm túc gật đầu, nói:
"Tôi cũng phát hiện một vấn đề. Lúc trước 'Cha xứ' thôi miên đám người Tăng Quảng Vượng, không nghĩ tới việc những người đó có khả năng tự sát thất bại, lan truyền đặc điểm hình dạng và năng lực của ông ta ra ngoài sao? Mà sự thật chính là rất có khả năng!
Nếu đây chính là phong cách hành sự của ông ta, hoặc là cạm bẫy nhắm vào Âu Dick, tôi rất khó tưởng tượng ông ta có thể sống sót lâu như vậy dưới sự truy bắt của thế lực lớn như thành Tối Sơ, thật quá bất cẩn."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên khựng lại một chút, trầm giọng nói:
"Ông ta càng giống mồi nhử hơn."