Trong bóng tối gần như ngưng đặc, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên ngồi đối mặt với nhau, không ai nói gì.
Bất giác mà nơi đây dường như trở thành kiểu ai mà mở miệng lên tiếng trước thì sẽ thua vậy.
Cuối cùng Tưởng Bạch Miên phá vỡ sự im lặng này, cười nói tự giễu:
"Tôi với anh phân cao thấp gì chứ?"
Lúc nói, cô đứng lên, che miệng ngáp một cái:
"Tôi ra chỗ sô pha nằm đây, một lát thôi.
Anh ấy, có thể đếm nhịp tim đập, cảm nhận sự vận hành của từng bộ phận trên cơ thể, cũng có thể nhẩm lại toàn bộ sử truyền miệng được đọc lúc trước lại một lần trong đầu, chỉnh lý sơ qua và xem xét thật kỹ xem liệu có thể bắt được linh cảm nào không. Hoặc sắp xếp lại chuyện Vương Á Phi Thẩm Độ từ đầu tới cuối một lần xem có quên mất điều quan trọng nào không. Mặt khác, anh có thể đứng lên đi lại vài bước, chỉ cần anh có thể nhìn thấy thì nhảy múa cũng không thành vấn đề."
Sau khi dặn dò xong, Tưởng Bạch Miên sải bước nhạ nhàng vòng qua các chướng ngại khác nhau ở trong bóng tối không chút ánh sáng, thuận lợi tới được khu vực ghế sô pha.
Thương Kiến Diệu nói với vẻ nuối tiếc:
"Thế mà cô không va phải cái nào."
Tưởng Bạch Miên lập tức cười nói:
"Rất phối hợp đấy, còn biết nói chuyện. Ban nãy lúc bật đèn pin, tôi đã quan sát cảnh vật xung quanh một lần, ghi nhớ kỹ vị trí chính xác của gần hết đồ vật, đồng thời tôi còn có thể cảm ứng được tín hiệu điện từ sự vận động của bản thân, từ đó điều chỉnh phương hướng, không lệch khỏi điểm đạt chân đã định trước.
Hãy ghi nhớ điều này, bất kể là đang ở đâu, đều phải nhanh chóng nắm bắt được bố cục và địa hình quanh đó. Vào thời khắc mấu chốt điều này có thể cứu mạng chúng ta."
Hiển nhiên cô rất đắc chí về chuyện này.
Sau khi dạy dỗ tổ viên xong, Tưởng Bạch Miên ngồi xuống, co hai chân lại:
"Tôi ngủ đây."
Vừa dứt lời, cô cười một tiếng:
"Nếu anh sợ thì có thể đánh thức tôi. Không được dùng cách ca hát đấy!"
Lời nói đang vọt tới bên miệng Thương Kiến Diệu thoắt cái bị chặn lại.
Tưởng Bạch Miên cố ý giả vờ ngủ, chờ một lúc khi thấy Thương Kiến Diệu không còn biểu hiện trạng thái như lúc trước, lòng mới thầm thở phào một hơi.
Giả vờ một lúc mà cô thật sự chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Bạch Miên bị ánh đèn sáng lên đột ngột đánh thức.
Cô vùng người bò dậy, xốc chiếc áo khoác bông dày phủ trên người mình, hơi chút ngơ ngác liếc nhìn xung quanh:
"Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ ba mươi phút rồi." Giọng nói của Thương Kiến Diệu vang lên từ một nơi gần đó.
Tưởng Bạch Miên vô thức nhìn theo tiếng, phát hiện người này đang trồng cây chuối, lưng dán sát tường.
"Anh, đang làm gì vậy?" Tuy gần đây Tưởng Bạch Miên luôn có thể nắm bắt được Thương Kiến Diệu sẽ đáp lại như thế nào, để có thể chặn họng anh ta ngay từ đầu, nhưng lúc này đây cô thật sự không cách nào hiểu nổi đối phương trồng cây chuối như vậy là có ý gì.
Thương Kiến Diệu vẫn duy trì tư thế, bình tĩnh đáp lại:
"Đổi phương thức tư duy. Thay đổi góc độ nhìn nhận vấn đề."
"... Góc độ này thì đúng là không hề tầm thường." Tưởng Bạch Miên khen một câu trái lương tâm: "Vậy anh có thu hoạch được gì không?"
"Không." Thương Kiến Diệu bụng dùng sức, tay chống xuống đứng dậy trở lại.
Tưởng Bạch Miên quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa, cô lặng lẽ hít thở hai hơi, rồi hỏi:
"Sau tối hôm qua anh thấy ổn chứ?"
"Chỉ là không cách nào đi vệ sinh." Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp.
Tưởng Bạch Miên buông lỏng tâm tình, cười nói:
"Anh có thể đi mà. Nhà vệ sinh công cộng ở chỗ này có đèn cảm ứng vào buổi tối."
"Chủ yếu là trước khi ra ngoài sẽ đụng vào đồ đạc." Thương Kiến Diệu giải thích khá kỹ.
Tưởng Bạch Miên đang định nói "đụng thì đụng, đâu có đụng chết anh", nhưng đột nhiên nghĩ tới một điều, bèn nở nụ cười nói:
"Là sợ tạo ra âm thanh làm tôi tỉnh giấc?"
"Thế là không lịch sự." Thương Kiến Diệu không hề tỏ vẻ gì như bị nói trúng tâm tư.
Tưởng Bạch Miên lập tức khen một câu:
"Thế cũng không tệ."
Cô duỗi lưng và tay chân, cười nói:
"Năng lực thích ứng của anh không tệ, sáng hôm nay tiếp tục đọc xem sử truyền miệng, chiều có thể về nghỉ, không cần tham gia huấn luyện. Sau đó ấy, đến lượt thì anh mới được gác đêm, đừng có nóng vội, cứ tiến lên từng bước một là ổn.
Chỉ cần mỗi một bước đều ổn định vững vàng thì hãy tin tôi, nỗi sợ hãi này của anh không phải vấn đề gì lớn, nhất định có thể chiến thắng."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên suy tư rồi nói tiếp:
"Tôi từng đọc một cuốn sách của thế giới cũ, trong đó có một câu thế này:
Phàm là thứ không thể hủy diệt được ta ắt sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn."
Thương Kiến Diệu trịnh trọng gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ.
Tưởng Bạch Miên vừa đi tới chỗ cửa vừa thuận miệng nói:
"Tôi đi rửa mặt. Ừm... Đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt. À không được, nhỡ đâu Bạch Thần cũng có nỗi sợ hãi tương tự thì sao? Nhỡ đâu Long Duyệt Hồng càng sợ tối, càng sợ bóng tối tĩnh lặng không một âm thanh mà lại như phong bế hơn anh thì sao?
Hầy, hai đêm này tôi đều phải trông coi mới được, không thể để xảy ra sai lầm gì... Làm tổ trưởng đúng là mệt mà!"
Thương Kiến Diệu im lặng nghe Tưởng Bạch Miên phàn nàn xong, chủ động xin:
"Tôi có thể trông bọn họ thay cô."
Tưởng Bạch Miên nhíu mày, hỏi lại với vẻ cảnh giác:
"Có phải anh định dọa bọn họ không?"
"Nếu huấn luyện lòng can đảm thì sao có thể thiếu khâu này cho được?" Thương Kiến Diệu trả lời rất đúng tình hợp lý.
Tưởng Bạch Miên khẽ đảo mắt, cười nói:
"Đề nghị này có thể được xem xét, nhưng không thể làm ở mấy lần đầu tiên, sợ quá thì làm sao?"
Khà khà, đến lúc đó chưa rõ ai sẽ dọa ai đâu.
Thương Kiến Diệu không nói gì nữa, vội vã ra ngoài tới nhà vệ sinh công cộng...
Bảy giờ tối, sau khi tỉnh dậy, hắn đi tới căng tin ở tầng 647 ăn tối, rồi về Trung tâm Hoạt động ở tầng 495.
Theo thường lệ hắn tìm một góc không người, ngồi đó quan sát những người lui tới.
Không có gì bất ngờ khi hắn nhìn thấy Long Duyệt Hồng và đối tượng xem mắt của anh ta.
Nhưng khác với lần trước, lần này Long Duyệt Hồng bỏ một khoản tiền khá lớn đi chợ Cung Ứng Vật Tư bên cạnh mua kẹo, hạt bí và chai nước thủy tinh.
Số tiền bồi thường và phần thưởng khiến dạo gần đây anh ta sống rất sung túc vui vẻ.
"Xa xỉ..." Thương Kiến Diệu nhỏ giọng đánh giá một câu.
Hắn dời mắt đi, phát hiện Giản Tân xinh xắn với mái tóc ngắn đang đứng xem chồng mình là Trác Chính Nguyên đánh bài.
Trải qua nhiều ngày như vậy, người phụ nữ vốn sầu lo bất an sợ hãi và căng thẳng sau cái chết của Vương Á Phi đã dường như bình thường trở lại, khuôn mặt đã hồng hào hơn, nói chuyện tán gẫu với người xung quanh rất vui vẻ.
Đồng thời cảm giác đau buồn, sợ hãi và đồng cảm từ cái chết của Thẩm Độ cũng không còn nữa.
Một lúc sau, Giản Tân cúi đầu nói một câu gì đó với Trác Chính Nguyên, rồi quay người đi tới phía cửa.
Nhìn như cô ta đang muốn đi nhà vệ sinh công cộng.
Thương Kiến Diệu đột nhiên đứng dậy, đi vài bước tới bên đó, làm như "ngẫu nhiên gặp phải" Giản Tân ở khu vực gần cửa.
Nơi đó không có ai.
Giản Tân nhìn thấy người tới là Thương Kiến Diệu, vẻ mặt lại trở nên có chút hơi phức tạp. Cô ta gượng cười nói:
"Nghe nói cậu và Long Duyệt Hồng tìm được rất nhiều thứ tốt ở ngoài kia?"
Lúc nói, cô ta không nhịn được liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cơ đeo trên cổ tay trái của Thương Kiến Diệu.
"Mấy thứ này có đầy các phế tích." Thương Kiến Diệu nói chi tiết.
Không chờ Giản Tân nói gì thêm, hắn hỏi thẳng:
"Ngày đó, lúc cô ở tầng 478 thì có nhìn thấy người mà lẽ ra không nên gặp phải không?"
Hắn không nói thẳng mấy từ "ngày Vương Á Phi chết".
Sắc mặt Giản Tân hơi tái đi, nói lí nhí:
"Mấy ngày nay tôi đều nhớ lại chuyện này. Lúc ấy tôi vội vàng đi vệ sinh, không chú ý tình huống xung quanh."
Cô ta dừng lại một chút rồi nói thật nhanh:
"Sau đó, Vương Á Phi chết rồi, tôi rất bất an và rất sợ hãi, nên càng chẳng có tâm tình quan sát xung quanh."
Cô ta nói xong, bèn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, rồi mím môi dưới nói:
"Người duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ quái là Hùng Minh. Lúc ăn cơm ở căng tin giữa trưa thì tôi gặp phải cậu ta. Bình thường hẳn là cậu ta đi làm ở khu Nội sinh thái mới đúng, hay có khi là xin nghỉ vì ốm..."
Vẻ mặt Thương Kiến Diệu không có gì thay đổi, hắn đột ngột hỏi:
"Vì sao cô có ấn tượng sâu sắc với hắn ta?"
Khi nói tới chuyện này thì Giản Tân có vẻ không sợ hãi lắm, âm lượng cũng bình thường trở lại đôi chút:
"Bản thân hắn ta rất dễ khiến người ta phải nhớ kỹ. Cậu không biết đâu, mắt hắn ta có chút vấn đề, giống như không chuyển động bao giờ, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, có cái gì đến bên cạnh cũng không phát hiện ra..."
"Là thế à." Thương Kiến Diệu gật đầu, đột nhiên nói: "Chuyện này đã qua rồi."
"Hy vọng là thế." Giản Tân khẽ thở dài, rồi chỉ bên ngoài: "Tôi ra ngoài đây."
Thương Kiến Diệu không ngăn lại mà chuyển sang hướng khác.
Hai người hệt như ngẫu nhiên gặp nhau trên đường, tán gẫu vài câu trong tình huống xung quanh không có một ai.
Sáng sớm hôm sau, Thương Kiến Diệu đến phòng số 14 tầng 647 trước tiên.
Hắn chờ một lúc thì Tưởng Bạch Miên mới đến.
"Tôi tới trước." Hắn nói như thể vừa giành được chiến thắng gì đó vô cùng quan trọng.
Tưởng Bạch Miên à một tiếng:
"Tôi cũng không muốn kích thích anh, tôi tự làm bữa sáng ở nhà."
Thi thoảng cô sẽ nấu ăn một bữa cho ba mẹ.
Vì sợ vấn đề này sẽ khiến Thương Kiến Diệu không thoải mái, Tưởng Bạch Miên quan sát hắn một chút rồi chuyển chủ đề:
"Anh tới sớm như vậy, là có chuyện gì phải không?"
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Hôm qua tôi gặp được Giản Tân..."
Hắn kể chuyện Hùng Minh vốn nên đi làm mà lại ở tầng lầu mình ở ăn cơm trưa, không quên nhắc tới chi tiết đôi mắt của mục tiêu khác hẳn người bình thường.
Tưởng Bạch Miên nghe vậy, sắc mặt thoáng động, khẽ gật đầu nói:
"Kẻ này đúng là có tình nghi rất lớn, có dấu vết của trả giá. Chuyện tiếp theo là nên làm thế nào để từ chỗ hắn ta đạt được chứng thật, lấy được manh mối mà không để lại dấu vết."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, nở nụ cười:
"Thời điểm thử thách năng lực kết bạn của anh tới rồi đó! Đương nhiên, cũng có thể là thử thách năng lực nhận người thân của anh."