Khi nói xong câu cuối, Tưởng Bạch Miên thật sự không tìm được lý do, lại không muốn dùng tình cảnh hiện tại ép Thương Kiến Diệu phải trả lời, đành phải đùa giỡn chút.
"Không có gì." Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp lời: "Tôi dùng năng lực 'chú hề suy luận' mà mọi người từng được chứng kiến. Lúc ấy, vì tôi tự cho chính mình một bạt tai mà không tỉnh lại, nên tôi bước đầu loại trừ khả năng nằm mơ, còn nghĩ là cướp xe bỏ đi thật xa, chờ trời hửng sáng thì quay về xem mọi người đã khôi phục bình thường trở lại hay chưa.
Kết quả lúc tôi đứng dậy thì thấy chính mình trong gương chiếu hậu. Lúc ấy tôi nghĩ, liệu có thể sử dụng năng lực 'chú hề suy luận' để ảnh hưởng chính bản thân mình, khiến tôi càng xác định mà tin tưởng đây là cảnh tượng trong mơ.
Nếu quả thật là cảnh trong mơ, như vậy tôi làm vậy chính là khám phá cái thật cái giả, cường hóa nhận thức của bản thân về mặt này, hẳn là có khả năng không nhỏ trực tiếp tỉnh dậy.
Nếu không phải cảnh trong mơ, tôi cũng viết lời nhắn cho mình rồi..."
Nói tới đây, Thương Kiến Diệu mới ra những gì mình làm trong mộng, bèn vội vàng thò tay vào túi lấy ra mấy tờ giấy dùng để ghi chép.
Trong số này, chỉ trừ tờ có vẽ bản đồ không hoàn chỉnh của phế tích nhà máy thép, có đánh dấu cả nhà vệ sinh, còn lại đều trống không, không có bất cứ lời nhắc nào.
"Quả nhiên..." Thương Kiến Diệu thở phào một hơi, nói tiếp: "Sau khi viết xong lời nhắc này, tôi bắt đầu sử dụng năng lực 'chú hề suy luận' làm cho bản thân căn cứ vào điều kiện không liên quan để đưa ra kết luận 'đang nằm mơ', mà đây quả thực cũng cường hóa phán đoán và nhận thức của tôi, giúp tôi thoát được khỏi cảnh trong mơ."
Tưởng Bạch Miên nghe mà cảm xúc dạt dào:
"Thật ác, lừa chính cả bản thân mình."
"..." Long Duyệt Hồng suýt thì bật cười, vất vả lắm mới nhịn được.
"..." Thương Kiến Diệu cũng không ngờ Tưởng Bạch Miên sẽ đưa ra một "đánh giá" như thế, suýt thì quên hắn định nói gì tiếp.
Hắn ngừng một chút rồi nói:
"Lúc trước tôi chưa từng thử nghiệm tương tự, chờ khi thấy chính mình trong gương chiếu hậu, tôi mới cảm thấy có thể thử một lần. Hơn nữa, 'chú hề suy luận' cũng chia làm hai loại tình huống:
Một loại là dùng sự thực dễ thấy làm cho mục tiêu đưa ra kết luận gần như không liên quan mà có lợi cho ta;
Loại còn lại là dùng điều kiện không có giá trị gì làm cho mục tiêu đưa ra phán đoán không phù hợp logic nhưng lại có kết quả chính xác."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Không tệ, xem ra chuyện lần này giúp anh nắm giữ năng lực thêm một bước, mở rộng ranh giới của nó."
Thương Kiến Diệu đang định nói gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ mặt suy tư.
Tưởng Bạch Miên lập tức quay sang nhìn Bạch Thần:
"Cô có ý tưởng gì không?"
"Khi chưa xác định rõ dị thường đã rời xa chưa, tốt nhất đêm nay chúng ta đừng ngủ. Chờ khi trời vừa sáng, lập tức lái xe đi về phía nam. Với tinh lực của mọi người, một đêm không ngủ hẳn không phải vấn đề gì lớn." Bạch Thần đưa ra một đề nghị cực kỳ thận trọng và rất cẩn thận.
Long Duyệt Hồng theo bản năng chỉ vào chỗ cửa vào trấn Hắc Thử:
"Chỗ này thì làm sao?"
"Còn làm sao được? Cứ đảm bảo sự an toàn cho bản thân rồi hãy tính cái khác." Tưởng Bạch Miên không chút do dự đáp: "Vả lại, dị thường của cảnh trong mơ này không chỉ đối phó chúng ta, mà thợ săn di tích, dân du cư hoang dã trong khu vực xung quanh hẳn cũng có người chịu ảnh hưởng. Mà cái chết kỳ dị của bọn họ sẽ khiến nơi này tạm thời biến thành cấm địa, trở thành khu vực khủng khiếp trong lời truyền miệng của người ta, tạm thời sẽ không có ai dám to gan bén mảng tới gần.
Ha ha, nếu có người đến cả tin tức này còn không nhận được, không biết chút nào tiến vào đây, tôi không cho rằng bọn họ có năng lực tìm được cửa vào trấn Hắc Thử, dời được đống đá lấp cửa vào hang động kia.
Chờ khi ảnh hưởng này biến mất, người của công ty cũng coi như đã tới rồi. Đến lúc đó, nếu bọn họ không tìm được chúng ta, nhất định sẽ phóng đạn tín hiệu để thông báo."
Long Duyệt Hồng không còn ý kiến gì nữa, bốn người cứ thế cảnh giới đến bình minh.
Sau đó, bọn họ thay nhau lái xe quay về phương nam.
Khi sắp đến buổi trưa, Tưởng Bạch Miên ngồi ghế lái phụ quay đầu nói với Thương Kiến Diệu:
"Anh thử ngủ một giấc xem giấc mơ còn điều bất thường không. Yên tâm, tôi sẽ nhìn chằm chằm anh, cứ có gì không đúng chắc chắn sẽ lay cho anh tỉnh dậy."
"Chính tôi có thể tự tỉnh được." Thương Kiến Diệu cực kỳ tự tin nói nhỏ một câu.
"Hả?" Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu.
Nụ cười của cô không giảm đi, mà càng trở nên rõ nét hơn.
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, suy nghĩ một chút, bèn giơ tay phải day day huyệt Thái Dương hai bên.
Hắn lập tức nhắm mắt lại...
Bức tường kim loại màu đen lạnh lẽo đứng sừng sững, bao quanh một đại sảnh rộng lớn trống trải.
Bên trên đại sảnh không nhìn thấy nóc, chỉ có một mảng mờ tối.
Trong bóng tối đó, vô số điểm sáng rực rỡ giăng khắp nơi, chầm chậm dịch chuyển, hệt như hình thành những ngân hà vậy.
Giữa đại sảnh, ánh sao vẩy xuống, ngưng tụ thành một bóng người to lớn và mơ hồ. Bóng người này dang tay sang hai bên, duy trì sự đối xứng, dường như đang bắt chước cân tiểu ly.
Âm thanh "Một cái giá phải trả, ba lần ban ơn" cứ thế vang vọng, thành từng chồng âm thanh bên tai Thương Kiến Diệu.
Hắn đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mặt này vài giây, trầm thấp nhả ra bốn từ:
"Đại sảnh quần tinh..."
Hắn không nói gì thêm, lướt qua bóng người mơ hồ kia, đi tới tận cuối của đại sảnh, dừng trước cánh cửa đá màu xám trắng nặng nề.