Chương 282: Không để lại dấu vết 1

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:19

Ánh sáng đèn hai bên đường chiếu vào trong xe, nhưng lại bị phim cửa sổ sậm màu lọc mất, nên trong xe khá là tối. Điều này làm cho toàn thân tên lái xe kia như bị bao phủ trong bóng tối, mang tới cảm giác khủng bố và lạnh lùng khó nói thành lời. Đây là cảm giác hoàn toàn khác với việc đấu võ hay bắn nhau với người khác. Lông tơ sau lưng Eugene lập tức dựng thẳng, y cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ. Y lập tức ngồi thẳng người, điên cuồng bùng nổ hệt như một cỗ máy được vận hành, cực lực vồ tới. Nhưng đúng lúc này, y có làm thế nào cũng không thể giơ hai tay lên được, dường như chúng không còn là tay của y nữa. Mỗi chuỗi những đòn phản kích mà y dự đoán thì ngay khi vừa bắt đầu đã gặp trở ngại vượt quá tưởng tượng. Ngay sau đó, một họng súng đen ngòm xuất hiện ngay trước mắt y. Trán của y chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại. "Yên lặng chút." Tài xế nói với giọng không chút cảm xúc. Hắn chính là Thương Kiến Diệu. Sau khi "kết bạn" với lái xe lão Cảnh của Eugene, thuyết phục đối phương thành công, hắn lập tức cuộn mình giấu trong khoảng không dưới ghế lái, chờ Eugene đi lên là lập tức ngồi dậy, khởi động xe. Mà loạt đạn bắn từ xa của Tưởng Bạch Miên làm cho lái xe lão Cảnh lại càng tin tưởng những gì Thương Kiến Diệu nói, cho rằng đây là một âm mưu ám sát tỉ mỉ, vả lại trong đám vệ sĩ không chỉ có một tên nội gián, cho nên ông ta, một con người trung thành và tận tụy, chỉ có thể làm cho vị thủ lĩnh ám vệ đáng tin tưởng nhất đưa ông chủ rời đi trước. Vì phối hợp diễn xuất lừa nội gián, ông ta còn làm động tác mở cửa đóng cửa theo lời dặn bảo, giả vờ như mình có lên xe, sau đó lộn nhào một vòng trốn ra sau chiếc xe gần đó. Trong hoàn cảnh tối om và bối rối, ai còn phân biệt rõ điều gì? Sau khi dùng súng lục Rêu Đá dí lên trán Eugene, Thương Kiến Diệu vừa dùng một tay điều khiển tay lái, vừa bình tĩnh ra lệnh: "Quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía tao." Nghe thấy câu nói đó, Eugene khẽ nheo mắt lại, chậm rãi quay người sang phía cửa kính xe bên cạnh. Trong quá trình đó, y vẫn chú ý tới bàn tay cầm súng của đối phương, phát hiện nó vững vàng như thế, không hề có chút run rẩy, mà ngón tay đặt ở cò súng thì rõ ràng là đang vận sức chờ bóp cò, có gì không đúng là sẽ bóp cò ngay lập tức. Điều này làm Eugene mãi không tìm được cơ hội nào. Thương Kiến Diệu vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại, lái xe thêm một đoạn nữa rồi giẫm chân phanh. Gần như cùng lúc đó, một bóng người nhảy ra từ chỗ hàng rào của bãi đỗ xe, chỉ hai ba bước đã vọt tới bên xe việt dã, kéo cửa hàng ghế sau rồi nhảy lên. Đây chính là Tưởng Bạch Miên, người đã đeo găng tay màu đen từ lúc nào không biết. Cô nhìn Eugene, hỏi với vẻ khá ngạc nhiên: "Anh chưa giết hắn sao?" Cô còn chưa dứt lời, Eugene nhân lúc hai người trao đổi, chợt trượt người xuống, làm cho họng súng trượt khỏi đầu mình. Cùng lúc đó, trên người y vang lên tiếng máy móc vận hành. Đột nhiên Tưởng Bạch Miên đưa người tới phái trước, duỗi tay trái ra khẽ ấn lên lưng Eugene. Vô số hồ quang màu trắng bạc lập tức bùng nổ, nhảy lên trên người Eugene, khiến trong xe sáng rực như ban ngày. Tiếng máy móc vận hành trên người Eugene lập tức biến mất, ngay cả trái tim nhân tạo cũng bị ảnh hưởng, xuất hiện trục trặc, tự khởi động biện pháp bảo vệ. Mắt người đàn ông đầu trọc này dần trắng dã, bên ngoài cơ thể bốc lên khói nhẹ và toát ra mùi khét lẹt. Thương Kiến Diệu thấy thế, thu hồi tay cầm súng, đạp chân ga làm cho xe lại lao đi. Điện quang dần biến mất, cơ thể Eugene mềm nhũn trượt xuống ghế ngồi, chỗ đũng quần có dấu vết mất khống chế rõ rệt. "Cơ thể người được cải tạo máy móc đều khá sợ điện..." Tưởng Bạch Miên thu hồi tay trái, vẫy vẫy rồi nói. Bởi vì điều này bắt buộc phải nối tiếp với hệ thần kinh của cơ thể người, tồn tại đường điện lưu thông. Tiếp đó, cô tức giận nói với Thương Kiến Diệu: "Không phải là hắn vừa lên xe thì anh sẽ nổ súng kết liễu hắn, sau đó lái xe phá vòng vây sao? Anh không sợ hắn có thủ đoạn phản công ư? Hắn chính là người đã cải tạo máy móc rồi đó!" Chờ Tưởng Bạch Miên nói xong chuỗi lời này, Thương Kiến Diệu vừa lái xe vừa đáp: "Bắt tù binh sống." "... Lần sau đừng có đặt mục tiêu cao như vậy." Tưởng Bạch Miên bất đắc dĩ dặn một câu. Tiếp đó cô lấy chiếc loa nhỏ màu đen có phần đáy màu xanh lam to hơn lòng bàn tay kia ra khỏi túi áo rộng thùng thình, bỏ nó vào trong hộp kê tay: "Cái khác không nói, chức năng ghi âm và phát sóng xoay vòng của nó cũng hữu dụng phết, làm tôi tiết kiệm được không ít đạn." Nói tới đây, cô còn đặc biệt nhấn mạnh một câu: "Có điều anh đừng hy vọng nó sẽ chân chính phối hợp anh, không có đạn thật bắn xen lẫn thì đám người giảo hoạt kia chắc chắn sẽ không bị lừa đâu. Ừm, hành động như vậy phải có người phối hợp." Lúc trước cô hoàn toàn không ngờ rằng Thương Kiến Diệu rõ ràng ra ngoài làm "ám sát" mà lại vẫn mang theo chiếc loa nhỏ này. Cũng chính vì nó nhỏ nên dễ mang theo, chứ đếu là loại to như của thương đoàn "Tang Tử", cô nghi ngờ Thương Kiến Diệu sẽ vác theo mà dùng. Lúc Tưởng Bạch Miên nói, xe việt dã đã rẽ vào một hẻm nhỏ gần quảng trường trung tâm, dừng ở một góc không có camera theo dõi và cũng không có người nào.