Chương 69: Nhiệm vụ

Trường Dạ Dư Hỏa

Mực Thích Lặn Nước 09-10-2023 13:00:16

Nhân viên đeo mặt nạ con hổ không nói nhiều, tốc độ nói cũng nhanh, dường như muốn kết thúc phần giới thiệu trong thời gian ngắn nhất, tránh người khác nhớ đặc điểm giọng nói của mình. "Đợi xác nhận xong nhiệm vụ thì cầm huy chương tới nhận?" Tương Bạch Miên mỉm cười hỏi. Cô có ấn tượng khá sâu sắc đối với phong tục của chợ Đá Đỏ, không vì chậm trễ mà tức giận. "Đúng vậy." Nhân viên đeo mặt nạ hổ gật mạnh đầu. Lúc đám Tương Bạch Miên đi vài bước, đồng loạt nhìn lên màn hình lớn, Cao Địch đeo mặt nạ vải lên tiếng hỏi: "Tôi có thể đi được chưa?" "Được rồi đấy." Tương Bạch Miên đáp bằng giọng thoải mái. Cao Địch suy nghĩ một chút, nhấn mạnh thêm vài câu: "Sau khi các cô ra khỏi chợ Đá Đỏ, không được nói với bất cứ ai về vị trí cửa vào lòng đất, chỉ có thể đưa ra phạm vi đại khái." "Mỗi một người có thể đi vào đây, chắc chắn là đã tìm được một dân cư thị trấn của chợ Đá Đỏ ở khu phế tích bên ngoài, được người đó dẫn đường." Thương Kiến Diệu tò mò hỏi: "Nếu không ai dẫn đường mà vẫn tìm được nơi này thì sao?" "Bảo vệ chắc chắn sẽ cản các anh lại, tra hỏi các anh biết được vị trí cửa vào lòng đất từ đâu, sau đó, cho người và thế lực tiết lộ tin tức cho các anh vào sổ đen." Cao Địch dường như đã nói vấn đề này rất nhiều lần, không hề lắp bắp chút nào: "Nếu thật sự vận may tốt, sẽ bảo các anh tự mình quay về, tìm một người dân chợ Đá Đỏ dẫn trở lại." "Rất có cảm giác nghi thức." Thương Kiến Diệu khen ngợi. Tương Bạch Miên rất tán thành với việc đó, bởi vì cô không nhìn ra hành vi này có thể giảm thiểu được nguy hiểm từ bên ngoài. Nó giống với nghi thức của tôn giáo hơn. Đến đây, cô cũng hiểu vì sao anh em sống chết của Thương Kiến Diệu, thủ lĩnh Phí Lâm của đội buôn "Quê cha đất tổ" lại không thể cho vị trí cụ thể. Cao Địch nghe Thương Kiến Diệu khen ngợi, cũng cảm thấy vinh hạnh, gật đầu nói: "Điều này có thể lấy lòng Chấp tuế "U Cô"." Hắn thản nhiên thừa nhận đây là một loại nghi thức. Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên đưa ra một vấn đề: "Nếu mỗi một người dân thị trấn đều có trình độ ẩn nấp như Duy Gia Nhĩ, người từ bên ngoài đến không sao tìm được, vậy thì chẳng phải chợ Đá Đỏ của các anh sẽ không có thợ săn và người buôn lậu vũ khí mới đến sao?" "Cứ thế, sức sống của chợ Đá Đỏ sẽ yếu dần đi, cuối cùng bị vứt bỏ." Nhớ rõ tên người ta ghê... Tôi nghi ngờ anh muốn so tài trò trốn tìm với tên Duy Gia Nhĩ kia... Tương Bạch Miên không nhịn được thầm cà khịa hai câu. Cao Địch im lặng vài giây, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Qua một hồi, hắn mới lên tiếng: "Không phải ai cũng có được trình độ như Duy Gia Nhĩ." "Hơn nữa, hơn nữa, nếu tất cả mọi người quên lãng chợ Đá Đỏ, vậy thì chứng tỏ chúng tôi trốn rất kỹ, sẽ nhận được lời khen ngợi của "U Cô"." "Chúng tôi có khai khẩn đồng ruộng ở những nơi kín đáo xung quanh đây, trong hồ cũng có rất nhiều cá, nhất thời bị bỏ quên cũng không khiến chúng tôi chết đói." Tương Bạch Miên mỉm cười: "Nhưng các anh sẽ không được bổ sung dầu mỏ và các sản phẩm công nghiệp khác, lẽ nào các anh muốn quay về thời kỳ nông canh giống thế giới cũ?" "Người từng hưởng thụ ánh mặt trời của văn minh, thì không thể nào thích ứng được." "Lúc "U Cô" dẫn dắt chúng tôi tiến vào thế giới mới, nơi đó không hề có nguy hiểm, không cần phải cảnh giác như thế." Cao Địch đáp lại rất chắc chắn. Tương Bạch Miên không thuyết phục được Cao Địch, cũng không muốn thuyết phục, phất tay nói: "Anh có thể đi." "Cảm ơn." Cao Địch đeo mặt nạ vải nhìn họ, lùi từng bước ra khỏi nghiệp đoàn thợ săn. Đợi đến khi khoảng cách giữa hai bên đủ lớn, anh ta mới xoay người, chạy vào trong lối đi an toàn phía bên cạnh. "Mọi người có ý kiến gì?" Tương Bạch Miên thu lại đường nhìn, hỏi một câu. Thương Kiến Diệu nói: "Quá cứng nhắc." "Đầu voi đuôi chuột, chỉ muốn đề phòng chúng ta, không lo lắng đằng sau có nguy hiểm hay không." "Sớm biết thế, tôi đã ném một cái vỏ chuối sau lưng anh ta, anh ta nhất định sẽ giẫm phải, ngã rầm một cái, từ nay về sau nhớ kỹ bài học này." Tương Bạch Miên buồn cười: "Đầu tiên, anh phải có chuối đã." Mùa này, với khí hậu của khu vực Nộ Hồ, không thể tồn tại loại quả này. Cô không đả kích Thương Kiến Diệu vì việc này, ngược lại gật đầu khen ngợi: "Tuy Cao Địch rất có khả năng đã quan sát hoàn cảnh, không lo lùi về sau sẽ giẫm phải thứ gì không nên giẫm, nhưng hướng tư duy này rất có giá trị." Nói xong, cô nhìn sang Long Duyệt Hồng: "Anh có ý kiến gì?" Long Duyệt Hồng lựa lời: "Quan niệm của họ nghe qua thì có vẻ có lý, nhưng càng tìm hiểu càng thấy cực đoan." "Bất kể thứ tốt gì bị cực đoan hóa đều sẽ phát triển theo hướng xấu." Tương Bạch Miên gật đầu: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân trên Đất Xám có rất nhiều tôn giáo được truyền bá, họ nhào nặn một vài thứ rất có lý của thế giới cũ thành hình dạng mà mình muốn, sau đó lén bỏ thêm khá nhiều thứ khác vào trong." Nhận xét xong suy nghĩ của Long Duyệt Hồng, Tương Bạch Miên lại nhìn sang Bạch Thần, cười nói: "Cô cũng nói gì đi." "Tôi nghĩ quan niệm của họ có chút giống với triết học của thế giới cũ mà cô từng nói với chúng tôi, ừm... nước nhỏ dân thưa?" Bạch Thần suy tư rồi đáp. Trải qua thời gian hoạt động chung ở thành phố Cỏ Dại, trên đường đến chợ Đá Đỏ, ba vị thành viên của "Tổ điều tra cũ" đều cởi mở hơn nhiều so với trước đây, Tương Bạch Miên nhân cơ hội nói về một vài tri thức trong thế giới cũ cho các tổ viên. "Đúng vậy, nhưng cũng cực đoan hóa rồi." Tương Bạch Miên mỉm cười nhìn quanh một vòng: "Hãy nhớ, nhân loại đơn độc rất nhỏ bé, hợp tác với nhau, tổ hợp lại mới gọi là văn minh." Thương Kiến Diệu vỗ tay phụ họa rất hợp thời. Tương Bạch Miên không buồn nhìn anh: "Được rồi, tìm xem có nhiệm vụ nào đáng nhận không." Cô rất rõ, trừ khi bảo Thương Kiến Diệu đi kết giao "bạn bè", nếu không với một nửa số vật tư có được do đổi chiếc xe việt dã chống đạn của Hứa Lập Ngôn, họ cũng không mua được linh kiện khung xương quân dụng, cho dù là loại cũ. Cho nên, cô quyết định nhận vài nhiệm vụ của nghiệp đoàn thợ săn chợ Đá Đỏ, góp thêm chút vật tư nữa. Là tổ trưởng, để tăng cao năng lực sinh tồn và thực lực của mỗi tổ viên, cô phải vắt hết óc suy nghĩ. Thế là,"Tổ điều tra cũ" chia làm hai nhóm: Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu ở lại, xem nhiệm vụ đang hiển thị trên màn hình lớn, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi đến bàn xung quanh, kiểm tra ghi chép trên giấy tương ứng. "Thực ra, chúng ta hoàn toàn có thể bảo anh em tốt của anh Hứa Lập Ngôn tài trợ cho một bộ, không phải anh ta nói sau sự kiện lần này, sẽ phân phối cho đội vệ binh và quân phòng thành phố của anh ta mấy bộ sao?" Tương Bạch Miên cố ý nói. Thiết bị khung xương quân dụng lần này bị thất thủ ở phố Nam, gần như không phát huy được tác dụng. Điều đáng mừng duy nhất là đám dân du cư hoang dã này không biết dùng. Thương Kiến Diệu lắc đầu: "Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng." "Vậy thì tôi yên tâm rồi." Tương Bạch Miên nở nụ cười. "Tuy tôi vững tâm hơn cô, nhưng ranh giới đạo đức của tôi không thấp." Thương Kiến Diệu đáp một câu. "Hả? Anh nói gì?" Tương Bạch Miên sờ sờ tai, không muốn tiếp tục đề tài này. Cô biết Thương Kiến Diệu đang nói về lúc thành phố Cỏ Dại hỗn loạn, bản thân không thể nhanh chóng hạ quyết tâm, làm thịt người đàn ông vì không muốn chết đói mà giết chết chủ của "Tiệm mỳ lâu đời" kia. Thương Kiến Diệu liếc nhìn cánh tay trái của Tương Bạch Miên, ngậm miệng đúng lúc. Lúc nói chuyện, Tương Bạch Miên phát hiện ra một nhiệm vụ thú vị: "Điều tra những người không có lo âu đột nhiên phát bệnh xung quanh khu vực chợ Đá Đỏ." "Phần thưởng: Trong thời gian làm nhiệm vụ được bảo hộ cơ bản, sau đó chu cấp lương thực đủ ăn nửa tháng, chủng loại tự chọn, tự bảo đảm an toàn. Ha ha, nhiệm vụ này cũng không chặt chẽ lắm, gặp phải người giỏi ăn như anh, chi phí chưa biết chừng còn tăng lên gấp bội!" Tương Bạch Miên đọc nội dung nhiệm vụ, buồn cười nói. Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại: "Tôi chỉ lo lương thực tôi chọn họ không đáp ứng được." "Để tôi xem xem ai đăng..."Hỏa Nhãn"? Nơi này dùng biệt hiệu để đăng nhiệm vụ sao?" Tương Bạch Miên có nhận thức mới về phong cách của chợ Đá Đỏ. Đương nhiên, việc này nhất định đã được nghiệp đoàn xét duyệt, uy tín có sự đảm bảo nhất định. Đúng lúc này, Long Duyệt Hồng cầm một tờ ghi chép, quay trở về cùng Bạch Thần. "Tổ trưởng, nhiệm vụ này cũng không tệ lắm." Hắn đưa tờ giấy trong tay cho Tương Bạch Miên. Tương Bạch Miên cảm thấy tò mò nhận lấy, nhanh chóng xem qua: "Nhiệm vụ: Hỗ trợ Hách Duy Cách lấy lại vũ khí bị cướp." "Miêu tả: Ông chủ "Súng ống" Hách Duy Cách có một kiện vũ khí đủ để trang bị cho mấy trăm người, bị cướp ở khu vực ven hồ, nghe nói, đám cướp chỉ có mười người." "Thù lao: Một phần năm số vũ khí kia." "Cấp nhiệm vụ: C, 100 tích phân tín dụng." "Nhắc nhở: Có nguy hiểm nhất định, xin hãy cố gắng tập hợp thành đội." "Yêu cầu người làm nhiệm vụ: Thợ săn chính thức trở lên." "Người đăng: Hách Duy Cách." "Một phần năm số vũ khí kia? Cũng không phải là số lượng nhỏ đâu." Ánh mắt Tương Bạch Miên chợt sáng lên. "Hơn nữa nhân số cũng rất thích hợp." Long Duyệt Hồng phấn khởi bổ sung một câu. Hắn cảm thấy với thực lực của tổ mình, một đánh ba, thậm chí một đánh bốn cũng không thành vấn đề. Thương Kiến Diệu lập tức "phân tích": "Có lẽ lúc tiến hành vụ cướp, còn có một trăm người mai phục xung quanh." Long Duyệt Hồng không lập tức ỉu xìu mặt mũi giống như trước kia, mà buồn cười hỏi ngược lại: "Lấy đâu ra một trăm người mai phục, mà chỉ có bảy tám người ra tay?" Ít nhất phải đến bốn năm mươi người mới là bình thường, mới phù hợp với logic của người bình thường! "Lỡ đâu đầu sỏ của chúng cũng bị tâm thần như tôi thì sao?" Thương Kiến Diệu hùng hồn nói. Tương Bạch Miên cắt ngang anh, nói như có điều suy nghĩ: "Ở thế giới cũ có một câu tục ngữ hình dung tình huống này, gọi là, ờ, một kẻ gặp nạn, tám kẻ vây xem." "Hơn nữa, số người áp tải chỗ vũ khí kia cũng không hề ít, đám cướp hoặc là rất lợi hại, hoặc không chỉ bảy tám người." Không đợi Long Duyệt Hồng nói thêm, cô nở nụ cười: "Nhưng, cũng có thể nhận nhiệm vụ này, có phải không được trinh sát đâu, nếu số người đối diện quá nhiều, chúng ta có thể mời các đội ngũ thợ săn di tích khác tham gia." Cô không lo lắng không thể nhận, bởi vì Bạch Thần là "Thợ săn trung cấp". Qua một hồi giao lưu, họ dùng danh nghĩa "Tiểu đội không làm mà hưởng" nhận nhiệm vụ này, lấy được ảnh chụp của Hách Duy Cách, đã biết vị trí cửa hàng của ông ta, tầng ngầm thứ ba, gần lối đi an toàn C1. Không cần nghi ngờ, cửa hàng "Súng ống" này không có súng, cũng không có ai. "Xem ra còn phải tìm người đăng nhiệm vụ trước." Tương Bạch Miên bất đắc dĩ giơ tay phải lên, liếc nhìn ảnh chụp. Đây là một người đàn ông mập mạp, tuổi khoảng ba lăm đến bốn mươi, có đôi mắt màu xanh sẫm, đầu cạo trọc. "Ở đây không có ai." Thương Kiến Diệu lập tức đưa ra kết luận. Tương Bạch Miên nhìn anh một cái, khẽ cười nói: "Vậy sao anh còn ở đây, không đi loanh quanh tìm?" "Phải xử lý theo quy trình, không thể dựa hoàn toàn vào năng lực." Thương Kiến Diệu trả lời có bài bản. "Không sai." Tương Bạch Miên khen từ tận đáy lòng. Lúc nói chuyện, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đã chia nhau ra, một người lên xem đường ống thông gió, một người dè dặt kéo ngăn tủ. "Nơi đó có chút không bình thường." Mấy giây sau, Bạch Thần chỉ lên trên, nói. Chỗ hàng rào lối vào đường ống thông gió, có một góc quần áo màu đen thò ra ngoài. Vẻ mặt Tương Bạch Miên nhất thời trở nên nghiêm túc. Nếu Thương Kiến Diệu không cảm ứng được ý thức nhân loại, thì cô cũng sẽ không phát hiện ra tín hiệu điện của con người, điều này chứng tỏ một điều: Người đàn ông trốn trong ống thông gió kia đã chết. Chết được một thời gian rồi.