Ánh sáng trên đường hoàn toàn không thể chiếu sáng được bên này, chỉ có chút ánh đèn từ trong tòa nhà hai bên làm đường nét mơ hồ của các loại sự vật hiện ra.
Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, mỗi người quan sát một bên, chú ý người đi lại trên đường.
Mỗi khi có người tới gần, bọn họ sẽ quay sang nhìn nhau hệt như đôi tình nhân đang hẹn hò.
Bọn họ tin rằng những cặp đôi trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ sau khi tắt đèn, dù lạnh lẽo đến mấy cũng muốn ra các góc hẹn gặp là có tính đại diện, trên mặt đất chắc chắn cũng có người tương tự. Mà ở nơi có vẻ khá tốt như thành Dã Thảo này thì lại càng như thế. Về điểm này, Bạch Thần không phủ nhận.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút một, nhanh chóng tới tám giờ.
Qua chừng một hai phút sau, một bóng người từ cửa phố Nam đi vào con hẻm này.
Anh ta mặc một chiếc áo bông màu xanh đen, đội một chiếc mũ thuộc da lông xù, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen, người hơi khom xuống, đầu rủ thấp, hệt như một ông già đang run lẩy bẩy trong gió rét.
Khi đi qua Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu thì ông cụ này trượt chân, cơ thể lắc lư, rơi một món đồ xuống đất.
Ông ta vội vàng ngồi xổm xuống, nương theo ánh đèn của tòa nhà hai bên mò mẫm tìm kiếm đồ bị rơi.
Mà Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đã sớm nhìn thấy rõ thứ mà ông ta đánh rơi là một huy hiệu màu đỏ không có chữ.
"Có phải ông làm rơi thứ này không?" Tưởng Bạch Miên cúi người cười đưa biển tên nền đỏ chữ vàng tới trước mắt ông ta.
Ông ta nhìn thoáng qua rồi ngẩng đầu lên:
"Đúng vậy."
Dưới ánh đèn tôi tối, ông ta hoàn không già, chừng ba mươi tuổi, hàng lông mày không quá dày cũng không mảnh, khuôn mặt không xấu cũng chẳng đẹp trai, thuộc dạng người dễ bị lãng quên.
Sau khi trả lời xong, người này nhanh chóng nhặt "huy hiệu" của mình rồi đứng lên.
Xác nhận đối phương là nhân viên tình báo của công ty đang nằm vùng ở thành Dã Thảo, Tưởng Bạch Miên nở nụ cười, hỏi như đang hàn huyên tán gẫu:
"Có phải anh đã tới bên này nghiên cứu địa hình, quan sát hoàn cảnh rồi không?"
Vị nhân viên tình báo kia gật đầu, thuận miệng nói:
"Bất kể là mặc đồ đúng hay ngược, thêm bớt mũ, cách đeo khăn quàng cổ, tư thế đi lại đều có thể khiến cô biến thành một người khác trong đêm tối, nhưng điều này cần một kỹ xảo nho nhỏ."
Tưởng Bạch Miên im lặng lắng nghe, rồi đột nhiên cười nói:
"Anh đã đi qua nơi đây bốn lần rồi đúng không?"
Nhân viên tình báo kia ngạc nhiên quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên.
Anh ta hoàn toàn không bất ngờ khi cô gái này nhận ra mình tới gần, nhưng đối phương lại có thể nói ra chính xác số lần!
Tưởng Bạch Miên cười cười, nhìn đôi chân anh ta:
"Lần sau nhớ đổi giày da nhé."
Nhân viên tình báo lập tức hiểu ra.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, gật đầu:
"Quả thật giày là thứ không tiện mang theo bên người, chỉ có thể làm bẩn nó. Có phải anh không nỡ đúng không?"
Trên Đất Xám, ngoài những kẻ tự xưng mình là quý tộc lão gia, nào có ai dám chủ động làm hỏng đồ đạc của mình?
Các nhân viên bình thường trong Sinh Vật Bàn Cổ thường sống trong cảnh khá khan hiếm vật tư, chỉ là tốt hơn tuyệt đại bộ phận dân du cư hoang dã mà thôi.
"Có chút." Nhân viên tình báo kia gật đầu.
Anh ta không nói nhiều, nhìn xung quanh một cái rồi nói:
"Nơi đây không tiện trao đổi, tôi dẫn hai vị đi chỗ khác."
Tưởng Bạch Miên lập tức quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu.
Nhân viên tình báo kia chú ý tới cảnh đó, khẽ cau mày nói:
"Không tin tưởng tôi?"
Lúc này Thương Kiến Diệu nở nụ cười:
"Sao lại không tin tưởng anh được chứ? Anh xem:
Chúng ta đều là nhân viên của công ty;
Người nhà của chúng ta đều ở trong công ty;
Cho nên..."
Vẻ mặt của nhân viên tình báo kia dần dịu xuống:
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều là những người đáng tín nhiệm."
Thái độ của anh ta trở nên nhiệt tình hơn thấy rõ:
"Tôi được phái tới thành Dã Thảo đã sắp hai năm, thêm một năm nữa là có thể trở về. Không biết con gái bé nhỏ của tôi, ha ha, có còn nhận ra tôi không. Lúc tôi đi, con bé mới năm tuổi."
"Lời này không may mắn, đừng nói nhiều." Thương Kiến Diệu cắt ngang lời đối phương.
Nhân viên tình báo kia ngẩn ra, vô thức liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, chỉ thấy khuôn mặt hắn cực kỳ chân thành.
"Cũng đúng." Nhân viên tình báo cảm nhận được sự quan tâm từ bạn bè.
Tiếp đó, anh ta chỉ vào một đầu khác của hẻm:
"Thôi cứ đổi chỗ đã nhé, nơi này nhiều người qua lại."
Nhân viên tình báo có bản năng đề phòng và yêu cầu rất cao về địa điểm liên lạc.
Bởi có tầng bảo hiểm là năng lực "chú hề suy luận", cho dù quả thực lúc trước đối phương không đáng tin, nhưng hiện giờ lại trở thành có thể tin tưởng được, cho nên Tưởng Bạch Miên không hề do dự, khẽ gật đầu nói:
"Được."
Dứt lời, cô lấy bộ đàm ra, bấm nút rồi nói:
"Có thể rút được rồi."